Cậu chạy vài bước tới dưới tán cây hoa hòe, ngước đầu nhìn lên trên cây.
Nguyễn Khê ngồi ở trên cành cúi đầu xuống gọi cậu: “Em trai! Mau lên đây đi!”
Lăng Hào đồng ý, ở dưới tìm cảm giác và tư thế phù hợp để leo lên cây, nhưng thử vài lần vẫn không lên được. Từ nhỏ cậu đã là một người bạn nhỏ được yêu thương, những việc như đánh nhau, cạy khóa, chạy trốn, cậu đều không biết.
Nguyễn Khê thấy cậu không lên trên được, đành hạ thấp mình xuống, đưa tay cho cậu, dùng chút sức lực kéo cậu lên.
Lăng Hào nắm c.h.ặ.t t.a.y Nguyễn Khê, không dễ gì mới leo lên được, ngồi đối diện với Nguyễn Khê trên cây.
Hít vào một hơi, Lăng Hào bám vào cành cây nói: “Không ngờ chị còn có thể leo cây đó.”
Nguyễn Khê mỉm cười: “Bất ngờ đúng không, tôi như vậy mà lại có thể leo cây.”
Đây không phải là năng lực của bản thân cô, là ký ức trên cơ thể của cô.
Sau khi hai người ngồi vững rồi, điều chỉnh hô hấp một chút, nhìn xuống từ trên cây, mặc dù màn hình ở hơi xa nhưng dù sao vẫn có thể thấy được toàn bộ hình ảnh, cũng nhìn được rõ. Vì có loa nên đương nhiên có thể nghe được cả âm thanh.
Lúc này phim còn chưa chiếu, máy chiếu phim chiếu một ánh sáng màu trắng xóa trên sân khấu, xuất hiện hình bóng những đứa trẻ chen chúc chơi đùa với nhau. Có một đứa nhảy nhót giả làm con thỏ, có đứa dùng ngón tay bày ra một chú bồ câu, cánh rung rung lên rồi bay đi.
Nguyễn Khê
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-tieu-tho-may-xinh-dep/2408264/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.