Dì Tần nhìn Nguyễn Khê cười: “Cháu đúng là bà chủ lớn xa hoa.”
Trước khi cô thuê bà ấy, thì bà ấy đã biết đến sự xa hoa của cô rồi.
Trong phòng làm việc mát mẻ, cả người cũng thoải mái, hai người vừa nói chuyện vừa làm việc, dì Tần cầm kim thêu thêu thùa, Nguyễn Khê thì chầm chậm đứng từng hạt ngọc trai lấp lánh lên vải.
Hai người làm xong một tấm vải nhỏ, đang nghỉ ngơi thì bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa văn phòng.
Nguyễn Khê uống nước nhìn qua thì chỉ thấy Trình Nặc Nặc nói: “Tổng giám đốc Nguyễn, cô Ôn đến.”
Cuối cùng cũng không kìm được mà đến xem, Nguyễn Khê cười, đặt cốc nước xuống, nhìn Ôn Hiểu từ ngoài bước vào.
Ôn Hiểu đi vào chào hỏi với Nguyễn Khê rồi cười nói: “Tôi không kìm được đến xem, không làm phiền câô chứ?”
Nguyễn Khê kéo cô ấy đến cạnh khung vải: “Phiền với không phiền cái gì, chỉ là vẫn chưa có gì đẹp.”
Bởi vì cô phải đợi thêu và đính ngọc trang trí xong mới có thể cắt may.
Mà Ôn Hiểu thì vừa nhìn thấy tấm vải được thêu hoa đính ngọc ấy thì đã cảm thấy rất ngạc nhiên và vui mừng rồi. Khóe miệng và lông mày của cô ấy tràn ngập ý cười, cô ấy nói: “Thực sự là quá đẹp, còn đẹp hơn cả tưởng tượng của tôi.”
Nguyễn Khê thấy cô ấy ngạc nhiên, mừng rỡ, hài lòng như vậy thì đương nhiên cũng cảm thấy vui.
Đối với một người thợ may thì không có gì vui hơn sự hài lòng của khách hàng về quần áo mình may.
Tuy rằng trang phục còn chưa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-tieu-tho-may-xinh-dep/486289/chuong-449.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.