Nghe vậy, Cố Thiên Phượng cau mày, trong mắt hiện lên sự không vui.
Ông ta tự xưng là anh cả trong nhà, tuy rằng so ra không tốt bằng Nhiếp Bội Lan, nhưng ở nhà máy thịt vẫn có thể nói được vài câu, cuộc sống mỗi ngày trôi qua đều thoải mái không chút áp lực, sao có thể chấp nhận được việc con cháu nhà em trai từ chối mình.
Cố Chí Phượng cũng coi như hiểu rõ anh trai cả của mình, ông ấy quay đầu nhìn Cố Đình Hoài nói: “Con đi trước đi.”
Cố Đình Hoài nhún vai sau đó nháy mắt với Cố Nguyệt Hoài rồi đi ra khỏi nhà.
Anh ấy vừa đi, vẻ mặt đầy mong đợi của Cố Thiên Phượng lập tức nhìn về phía Cố Chí Phượng, ông ta biết người em trai này của mình coi trọng tình thân, trước đây ông ta đến vay tiền cũng nhìn vào điểm này, chắc chắn ông ta sẽ trả lại hơn nữa lãi cao, chung quy vẫn còn có thể duy trì một chút quan hệ.
Cố Chí Phượng xoa tay, xấu hổ nói: “Anh cả, điều kiện gia đình em anh cũng biết rồi đó, ngày thường ăn miếng thịt cũng phải tính đi tính lại, lấy đâu ra một trăm đồng? Hơn nữa tiền để dành trong nhà cũng phải để lại mua của hồi môn cho bé.”
Những lời ông ấy nói quả thực không phải nói dối, tất cả những thứ đào được ở sân sau kia cũng phải để lại cho con gái nhà mình, ông ấy không nói cho ai biết, kể cả con trai cũng không có phần chứ đừng nói đến anh chị em.
Nghe những lời này, sắc mặt Cố
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-ngay-ket-hon-voi-tra-nam/1707297/chuong-185.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.