Môi Cố Nguyệt Hoài khô nứt, xoay người nhìn vào mắt Yến Thiếu Ngu.
Ánh mắt nóng bỏng đến nỗi khiến trái tim Yến Thiếu Ngu thoáng đập nhanh, con ngươi màu đen phản chiếu khuôn mặt cô, đường nét như tranh vẽ, thanh tú xinh đẹp, nhưng trên gò má lại có một vết máu, càng tăng thêm vẻ quyến rũ của cô.
Cố Nguyệt Hoài ngạo nghễ ngước mắt lên, nhẹ nhàng đáp: "Chỉ cần là vì anh, tôi không sợ."
Giọng nói của cô rất nhẹ nhàng, nhưng nét mặt lại nghiêm túc và kiêu ngạo, giống như chỉ cần là chuyện liên quan đến anh, cô sẽ không bao giờ hối hận.
Yến Thiếu Ngu không nói gì, yết hầu khẽ động.
Lúc này, anh cảm thấy tim mình đập dồn dập, trước đây, chưa bao giờ anh có cảm giác như vậy.
Hai người nhìn nhau một lúc, Yến Thiếu Ngu mới hoàn hồn lại, có chút không được tự nhiên hạ mắt xuống.
Anh vốn là người thông minh, đương nhiên biết sự mất tự nhiên đó là gì, nhưng hiện tại, cái gì anh cũng không có, thậm chí quanh người còn tràn đầy nguy cơ, lơ là một cái là mạng cũng không gánh nổi, có tư cách gì để nói yêu đương đây?
Nghĩ đến đây, ánh sáng mờ nhạt trong mắt Yến Thiếu Ngu vụt tắt, giống như nước gợn sóng, bình tĩnh lại.
Cố Nguyệt Hoài không hề cảm thấy thất vọng, ngược lại, có thể thấy ánh sáng trong mắt Yến Thiếu Ngu, là đủ rồi.
Giết Điền Tĩnh xong, trong lòng cô rất yên bình.
Sau khi sống lại, chấp niệm lớn nhất của cô là trả thù Điền Tĩnh, vốn là muốn nước ấm nấu ếch,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-ngay-ket-hon-voi-tra-nam/1733479/chuong-260.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.