Cố Nguyệt Hoài xuyên qua màn mưa, nhìn con ngươi u ám kiêu ngạo của anh, gật gật đầu.
Hai người tiếp tục đi về phía trước, một trước một sau, ai cũng không nói gì nữa.
Không biết là rừng quá rậm hay mưa đã nhỏ đi, đi tới đi lui, hạt mưa to như hạt đậu lại bớt đi rất nhiều. Gió lạnh thổi đến từng trận, làm cho Cố Nguyệt Hoài không khỏi run rẩy. Trái lại Yến Thiếu Ngu đi ở phía trước, ngược lại không nhận thấy một chút dấu hiệu nào của cơn lạnh.
Hai tay Cố Nguyệt Hoài tụ lại bên môi, thổi hơi nóng vào lòng bàn tay.
Trời cuối thu, quần áo trên người đều ướt, lạnh đến thấu xương.
Không biết có phải nghe được tiếng thở ra của Cố Nguyệt Hoài hay không, Yến Thiếu Ngu dừng bước, quay đầu nhìn cô. Lại phát hiện cánh môi vốn ửng đỏ của cô đã mơ hồ trắng bệch, sắc mặt cũng không tốt lắm, dường như sắp bệnh đến nơi.
Yến Thiếu Ngu nhướng mày, quay lại hai bước, đưa tay sờ trán Cố Nguyệt Hoài, quả nhiên có chút nóng.
Anh nhìn cô, nhíu chặt lông mày, lặng lẽ phun ra một câu: “Thật phiền phức.”
Tuy là nói như vậy, nhưng người cũng đã tìm được, cũng không thể nói mặc kệ là mặc kệ. Yến Thiếu Ngu mím môi, từ trong vạt áo lấy ra một bình rượu trắng nhỏ, trong núi có hành khí nặng nề, anh vốn muốn rời đội đi săn, nên mang theo chút rượu bên người.
“Uống.” Yến Thiếu Ngu nhét bình rượu vào trong tay Cố Nguyệt Hoài, giọng nói có chút mất kiên nhẫn.
Cố Nguyệt Hoài ngẩn người, nghe
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-ngay-ket-hon-voi-tra-nam/1733493/chuong-249.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.