Yến Thiếu Ngu nhìn bóng lưng quật cường của Cố Nguyệt Hoài rời đi, ánh mắt trầm lắng chốc lát, sau đó treo túi lưới lên xe rồi đi về điểm thanh niên trí thức, bây giờ là giờ cơm, anh dễ dàng mang lương thực vừa mua vào nhà.
Tống Kim An hơi ngạc nhiên: “Thiếu Ngu, anh phải tự nấu cơm sao?”
Yến Thiếu Ngu lạnh nhạt ừ một tiếng, cũng không để ý nhiều, cầm túi lưới ngồi xuống bàn bên kia, ăn cơm.
Cố Nguyệt Hoài đã nói đến mức này, anh không có khả năng thực sự ném cơm đi.
Vừa mở nắp hộp cơm ra, một mùi thơm nồng nặc của cơm xộc vào mũi, cơm trắng như tuyết được bao bọc bởi một lớp trứng gà, bên trong còn có cà rốt, dưa chuột, nấm hương cắt nhỏ, đủ màu sắc trộn lẫn vào một chỗ, nhìn rất đẹp mắt.
Yến Thiếu Ngu im lặng trong chốc lát, sau đó anh cầm đũa lên gắp một đũa cơm đưa vào miệng, mặn nhạt vừa phải, vừa cho vào miệng đã cảm nhận được.
Hoàng Thịnh ngửi mùi thơm trong không khí, chỉ cảm thấy trong miệng không còn mùi vị.
Lúc này, thanh niên trí thức bên cạnh Hoàng Thịnh nhìn thoáng qua bóng lưng của Yến Thiếu Ngu, bỗng nhiên nói với Tống Kim An: “Anh Năm, nếu không em trả một ít tiền, để sau này biên tập Cố lo liệu đồ ăn cho chúng ta nhé? Em thấy tay nghề của cô ấy cũng rất tốt, nấu cơm thật là thơm!”
Nói xong, thanh niên trí thức tóc ngắn tên là Vu Kiến Quốc chép miệng.
Thôi Hòa Kiệt cau mày nhìn về phía Tống Kim An, gã đã nghe
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-ngay-ket-hon-voi-tra-nam/1733525/chuong-227.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.