Vương Vệ thấy người đến là Tiêu Tam Muội và Tiêu Tứ Muội, vội đặt chân của Tiêu Hiểu xuống, anh lại sợ không cẩn thận đặt mạnh quá, bèn cầm chân của cô cho đến khi xác định đã đặt xuống đất mới thu tay về.
Tiêu Tam Muội thấy Vương Vệ, gương mặt tuấn mỹ của anh trực tiếp đập vào mắt, hơi thất thần một thoáng, mới mở miệng nói: “Anh rể.”
Tiêu Tứ Muội trốn sau lưng Tiêu Tam Muội cũng gọi một tiếng.
TBC
Vương Vệ gật đầu: “Các em nói chuyện với Tiêu Hiểu đi, tôi đi giặt đồ.”
Anh biết hai cô nhóc này sợ anh, đặc biệt cách ra xa chút.
Tiêu Hiểu có hơi không vui: “Chồng, anh đi đâu?” Làm gì mà cách xa cô thế.
Vương Vệ khoát tay với cô, tỏ ý cô cứ nói chuyện với hai em gái.
Tiêu Tam Muội thấy Tiêu Hiểu nhìn chằm chằm vào Vương Vệ giống như hòn vọng phu, trực tiếp làm lơ cô ấy và Tứ Muội, vẻ mặt không đành lòng nhìn thẳng. Tiêu Tam Muội tức giận lôi kéo Tiêu Hiểu: “Chị hai, đừng nhìn nữa, có một lúc thôi anh rể không mất được đâu.”
Tiêu Hiểu lúc này mới chuyển ánh mắt qua hai em gái, cô ồ một tiếng, xỏ chân vào đôi giày cỏ mà Vương Vệ đặc biệt ngâm mềm cỏ bện lại cho cô: “Các em giặt xong rồi còn không mau trở về.” Đứng ở đây cản trở cô nhìn Vương Vệ rồi.
Tiêu Tam Muội hận sắt không biến thành thép đáp: “Chị tưởng rằng em tự dưng không có chuyện gì chạy tới đây sao, nói xong em và Tứ Muội liền trở về. Chị hai, không phải
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-vo-chong-dai-lao/2176002/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.