ao em chỉ biết khóc, mít ướt vậy!”
Tiêu Hiểu dùng sức nén nước mắt lại, lẩm bẩm: “Vậy sao anh không để ý tới em?”
Vẻ mặt Vương Vệ không được tự nhiên: “… Ai bảo em nói thích anh trước mặt người khác…” Nói xong ánh mắt lưỡng lự, nhìn nóc nhà, nhìn góc tường, chỉ là không nhìn Tiêu Hiểu.
Tiêu Hiểu vừa thấy liền hiểu, hoá ra là ngại!
Cô cũng không khóc nữa, cố ý nắm trước n.g.ự.c Vương Vệ: “Anh tốt như vậy, sao em không thể nói thích anh? Em mặc kệ, em cứ thích anh, thích anh, thích anh…”
Giọng cô mềm mại, đôi mắt lại bình tĩnh nhìn Vương Vệ, bởi vì vừa rơi vài giọt nước mắt, trong mắt còn lấp lánh vệt nước, lúc đuôi mắt hếch lên dường như mang theo móc câu, lập tức gom sự trong sáng và quyến rũ lại thành một.
TBC
Như này sao Vương Vệ chịu được.
Nhiệt độ cơ thể anh ầm một tiếng đột ngột tăng cao, từ cổ đến mặt đỏ như nhỏ máu.
Vương Vệ mạnh mẽ ấn Tiêu Hiểu vào lòng, giọng khàn khàn nói: “Ngủ!”
Tiêu Hiểu cười trộm, ngoan ngoãn vâng một tiếng, bèn thật sự nhắm hai mắt lại.
Cô không quan tâm nữa, quen với việc Vương Vệ ôm ấp nên chưa bao lâu liền ngủ mất, Vương Vệ lại trợn tròn mắt mãi cho đến hừng đông.
Buổi sáng dậy, Tiêu Hiểu thấy anh đôi mắt đầy tơ m.á.u của anh thì đau lòng muốn chết, tối hôm qua quả nhiên chọc người ta ác quá.
Tiêu Hiểu dùng khăn chườm lạnh cho hai mắt Vương Vệ: “Vì sao tối hôm qua anh không ngủ? Nhìn xem, đôi mắt vốn dĩ xinh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-vo-chong-dai-lao/2176005/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.