Hổ vương phát ra tiếng phì phì trong mũi, đi đến nằm chợp mắt.
“Anh gọi nó là Tráng Tráng?” Tiêu Hiểu vô cùng nực cười với cái tên này.
Vương Vệ hiển nhiên cực kỳ thân thiết với con hổ này, còn ngồi bên cạnh vuốt lông cho nó: “Đúng vậy, nó còn từng cùng anh uống sữa đấy, từ nhỏ đã vạm vỡ.” Con hổ kia ngoan ngoãn như mèo, còn dùng đầu cọ vào lòng bàn tay anh.
Tinh Tế cũng có hổ, nhưng sớm đã biến dị thành loài khác, đối mặt với con hổ nguyên thủy này, hai mắt Tiêu Hiểu sáng lấp lánh, rất muốn nghiên cứu nó.
“Sao trước kia không gặp nó?”
“Nó chạy vào núi sâu, mùa đông ngọn núi này không có gì cả, cần vào sâu bên trong núi tìm thức ăn.” Hình như Vương Vệ thật sự xem con hổ này như anh em, còn lăn lộn trên người nó một vòng.
Con hổ kia chỉ xem như Vương Vệ gãi ngứa cho nó, híp mắt vô cùng thích ý, Tiêu Hiểu thấy Vương Vệ vui sướng như vậy thì cũng vui theo, nhưng lại cảm thấy hình như anh thân mật với con hổ này quá…
“Vậy đi, em tặng nó một món quà.” Tiêu Hiểu lấy dịch bồi dưỡng còn lại đổ ra, đưa tới trước mặt con hổ: “Uống đi.”
“Nó có thể uống?”
“Đương nhiên nó có thể uống, dịch bồi dưỡng này không chỉ có thể giục chín, còn có thể cải thiện thể chất, mở mang trí não, có điều thể trạng nó đã trưởng thành, sẽ không lớn thêm nữa, nhưng sẽ mạnh mẽ tinh lực rất nhiều, còn có thể trở nên thông minh hơn.”
Con hổ ngửi thấy dịch
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-vo-chong-dai-lao/2176009/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.