“Đây là thứ em nói, trong đầu bỗng nhiên nghĩ ra thêm?”
Tiêu Hiểu gật đầu: “Ừm, anh sợ hả?”
Vương Vệ lắc đầu: “Vì sao anh phải sợ.” Nhưng anh vẫn trịnh trọng hỏi: “Những người đi học khác cũng có bản lĩnh như vậy.”
Tiêu Hiểu chớp chớp mắt: “Đương nhiên không thể, tri thức trong đầu em là độc nhất vô nhị.”
Vương Vệ sờ đầu cô, vợ anh quá đơn thuần, không thể không lên tiếng trịnh trọng nhắc nhở: “Vậy bản lĩnh này không thể để lộ ra.” Anh học không nhiều, cũng không hiểu đạo lý lớn gì, nhưng cảnh ngộ hồi nhỏ khiến anh hiểu rõ: Khi không giống với mọi người, bản thân chính là một loại tội ác, mặc dù sự khác biệt này vô hại, thậm chí là có lợi với người khác.
“Ừm, nghe anh.” Tiêu Hiểu lại vùi đầu vào lòng Vương Vệ mà cọ.
Lòng Vương Vệ cực kỳ bình tĩnh, bản lĩnh Tiêu Hiểu có lớn đi nữa cũng là cô vợ dịu dàng nghe lời như cũ.
Hai người dán vào nhau nói chuyện một lát, cá và tôm đều đã sinh trưởng rất lớn.
Vương Vệ bỗng nhiên nói: “Chờ đấy, anh sẽ nấu món ngon cho em.”
Tiêu Hiểu hả một tiếng: “Nồi cũng không đem, anh nấu như thế nào.”
Vương Vệ hừ một tiếng: “Bản lĩnh của người đàn ông của em lớn lắm!”
Tiêu Hiểu cười gật gật đầu: “Được, vậy anh nhanh lên, em sắp đói meo rồi.” Sau đó chống cằm bắt đầu chờ Vương Vệ nấu đồ ăn cho cô.
Dáng vẻ hoàn toàn tin tưởng của Tiêu Hiểu khiến Vương Vệ bất giác cả người tràn ngập sức lực, cầm cuốc đào một cây trúc, cũng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-vo-chong-dai-lao/2176010/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.