Lý Tri Tân nghe một lát rồi sờ lá bùa trong túi, yên lặng rời khỏi. Tiêu Nhị Muội kia không còn là người, khẳng định cha mẹ Tiêu đấu không lại!
Tiêu Hiểu bị Lý Tri Tân nhận định không phải người thì lúc này đang xoa bụng.
Trong nhà chỉ có hai người họ, không cần để ý gì cả , nguyên liệu dùng để nấu ăn đều là trồng từ dịch bồi dưỡng ra, hơn nữa tay nghề nấu nướng của Vương Vệ ngày càng tốt, anh lại đặc biệt chú ý đến khẩu vị Tiêu Hiểu, khiến hiện giờ mỗi bữa Tiêu Hiểu đều sẽ nhịn không được mà ăn no căng.
TBC
“Đồ ngốc này, lượng cơm của mình bao nhiêu cũng không biết? Em cho rằng em vẫn là con nít ba tuổi à!” Vương Vệ ngoài miệng thì chê, động tác xoa bụng cho Tiêu Hiểu lại dịu dàng vô cùng.
Tiêu Hiểu dựa vào vai anh, lẩm bẩm: “Ai bảo anh nấu ăn quá ngon, anh, nếu em mập lên thì làm sao đây…” Tiêu Hiểu buồn rầu nhíu mày.
Vương Vệ giật mình, nếu Tiêu Hiểu trở nên trắng trẻo mập mạp? Cmn, thật đáng yêu!
Khóe miệng Vương Vệ ngăn không được mà giương lên: “Có thể làm sao, tiếp tục nuôi thôi, mập lên thì anh cũng có thể ôm được.”
Tiêu Hiểu đang muốn trêu ghẹo một câu liền nghe ngoài cửa sân bỗng nhiên có người hô: “Nhị Muội, Nhị Muội…”
Tiêu Hiểu và Vương Vệ mở cửa sân, người đến là một vị bà thím trong thôn, trên cánh tay bà ấy treo một cái rổ, nhìn thấy Tiêu Hiểu và Vương Vệ thì ngượng ngùng cười cười: “Nhị Muội, nhóc Vệ, hai cháu cứu hoa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-vo-chong-dai-lao/2176127/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.