Bí thư Tần trêu Tiêu Hiểu và Vương Vệ thêm vài câu rồi dẫn người vội vàng rời khỏi thôn Tiểu Tiền.
Vương Đức Thắng và cán bộ thôn tiễn bọn họ, cảm khái lẫn kích động mà vỗ vai Vương Vệ: “Cậu nhóc, cảm ơn nhé!”
Vương Vệ run vai, gạt tay Vương Đức Thắng ra: “Đây là vợ tôi phát hiện, không liên quan tới tôi.”
Nhóm Vương Đức Thắng và kế toán đều cười: “Không phải Nhị Muội đã nói rồi sao, là cậu đồng ý giao cỏ hút nước ra. Hai vợ chồng cậu đều tốt, người toàn thôn đều phải cảm ơn hai người, không, hẳn là nhân dân cả nước đều phải cảm ơn hai người.”
Vương Vệ hừ một tiếng: “Tôi cần cảm ơn nhiều như vậy làm gì, không thể ăn không thể mặc, các người cũng đừng nhìn tôi một cách sến súa như vây, khiến tôi nổi da gà khắp người.” Mấy gương mặt già đầy nếp nhăn này đâu đẹp bằng vợ anh.
Mấy cán bộ thôn cười ha ha: Sao trước kia không phát hiện, tuy nhóc Vệ tuy nhìn hung dữ, thật ra chính là tính trẻ con, chàng trai thật tốt mà!
“Đi đây!” Vương Vệ thấy ánh mắt bọn họ càng ngày càng đầy yêu thương thì lập tức chịu không nổi mà xoa cánh tay, kéo Tiêu Hiểu bỏ chạy.
“Chậm một chút, em chạy không nổi…”
Vương Vệ nghe vậy thì một tay bế cô lên, hai chân chạy như gió về nhà.
Mấy người Vương Đức Thắng ở phía sau nhìn thấy thì cười càng vui vẻ: Tình cảm của hai vợ chồng son đúng là tốt.
Vương Vệ ôm Tiêu Hiểu về nhà, Tiêu Hiểu vừa bị anh đặt lên giường
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-vo-chong-dai-lao/2176132/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.