“Cái gì, thật sự mọc lên rồi sao?” tẩu thuốc của Vương Đức Thắng lạch cạch rơi trên mặt đất, ông ta đẩy mọi người ra túm lấy thợ hồ Trương. Gắt gao nhìn chằm chằm vào thợ hồ Trương, môi bắt đầu run rẩy kịch liệt, gân xanh bị thương từng cái nổi lên dữ tợn, có thể thấy ông ta dùng bao nhiêu sức lực.
Thợ hồ Trương khoa tay múa chân: “Mọc lên rồi, mọc lên rồi, mọc lên rồi, ha ha ha.....,hu hu hu hu.....” nói đến cuối thế mà bắt đầu gào khóc.
Hốc mắt Vương Đức Thắng đột nhiên đỏ lên, đẩy thợ hồ Trương ra liền chạy vào trong ruộng: ông ta phải tận mắt nhìn xem, ông ta phải đích thân xác nhận....
“Mau, chúng ta mau đi xem sao!” Bí thư Tần nghe xong cũng kích động không thôi, liền bắt đầu chạy theo sau Vương Đức Thắng.
“Bí thư, bí thư, ngài coi chừng dưới chân!” thư kí của ông ấy thấy ông ấy chạy nhanh như vậy, vội vàng đi theo phía sau để đỡ. Cán bộ huyện nhìn nhau một cái, đều nhìn thấy sự kích động trong mắt đối phương.
Mặc dù bọn họ cũng muốn thăng quan, nhưng cũng lo cho nạn hạn hán, hiện nay nghe thấy cỏ hút nước có tác dụng, tất nhiên thấy vui mừng.
“Chú Trương nói cỏ hút nước mọc rồi sao? Tôi không nghe nhầm đấy chứ, chập tối hôm qua lúc tôi đi tưới ruộng vẫn chưa có động tĩnh gì mà.”
“Đi xem xem chẳng phải biết ngay sao.”
Thế là Vương Đức Thắng chạy ở đằng trước, bí thư Tần chạy theo sau, phía sau còn có một đoàn người đi theo.
“Hu hu hu hu.....,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-vo-chong-dai-lao/2176137/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.