“Em dụ dỗ anh như thế nào?” Tiêu Hiểu vô cùng tò mò, trời đất chứng giám, lúc trước cô thường đùa giỡn Vương Vệ, nhưng hôm nay lúc Vương Vệ hôn cô quả thật cô đau đến mức chỉ lo rơi nước mắt, lúc ấy cô không dụ dỗ anh.
Nếu biết là nguyên nhân gì, vậy sau này…, Tiêu Hiểu bỗng nhiên cười hê hê.
Vương Vệ nghĩ đến dáng vẻ vừa rồi của Tiêu Hiểu, kỳ quặc quay đầu đi, lại nghe thấy cô cười hê hê quái dị thì trong lòng biến đổi: “Em cười cái rắm!” Cười kỳ cục như vậy khiến lòng người ta ngứa ngáy.
“Nói đi, em dụ dỗ anh như thế nào? Nói đi, được không, hử ~” Vương Vệ ở trước mặt cô buông lời hung ác đều có thể xem như anh đang ngại, Tiiêu Hiểu chỉ xem anh đang đánh rắm, tiếp tục truy vấn.
Sao mà Vương Vệ chịu được Tiêu Hiểu nũng nịu như vậy, anh hừ một tiếng, quay đầu đi, nhỏ giọng nói: “Em khóc thành như vậy, anh vì không để em khóc tiếp thì còn cách nào?” Thật ra đây chỉ là một mặt, về mặt khác, anh kiên quyết không chịu thừa nhận, thế mà anh lại bị dáng vẻ đẫm nước mắt xinh đẹp của Tiêu Hiểu mê hoặc triệt để.
Tròng mắt Tiêu Hiểu xoay chuyển, hiểu rõ à một tiếng, khóe miệng gợi lên một nụ cười thần bí, cười tủm tỉm nhìn về phía Vương Vệ: “Đi thôi, chúng ta về nhà.”
TBC
Tiến độ xây nhà khả quan, nhờ bê tông đặc biệt mà Tiêu Hiểu trộn thử nên càng rút ngắn thời gian thi công, dựa theo bản vẽ của cô, kết hợp hoàn mỹ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-vo-chong-dai-lao/2176172/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.