Tiêu Hiểu ăn cơm rất yên tĩnh, chậm rãi ăn cháo từng miếng từng miếng nhỏ giống như mèo, hành động bình thường nhưng cô làm ra lại có một kiểu hài hòa đẹp mắt khó tả.
Vương Vệ ngẩng đầu, thoáng nhìn thấy lúc Tiêu Hiểu ăn cháo lộ ra đầu lưỡi màu hồng phấn....
Anh đột nhiên đứng bật dậy, sải bước lớn đi ra ngoài.
Tiêu Hiểu còn muốn ở cùng Vương Vệ lâu thêm tí nữa, bèn không vui gọi anh lại: “Anh đi đâu vậy, chẳng phải mọi người đều còn đang ở đây ăn cơm sao.”
Vương Vệ không quay đầu lại, giọng nói khàn khàn mang theo kìm nén: “...Anh đi chuẩn bị trước.”
Tiêu Hiểu thấy bước đi khó che đậy được sự bối rối của anh, đảo tròng mắt hiểu ra được gì đó, lập tức cười trộm: Thật là đáng yêu!
Mấy chị em gái nhà họ Tiêu ngồi ở nơi cách xa bọn họ không xa, nhìn rõ mồn một động tác của cô và Vương Vệ, sáng sớm chị hai của cô ấy rõ ràng còn có bộ dáng mãnh liệt nhào vô, lúc này lại ngượng nghịu, là người nhà mẹ đẻ, trong lòng bọn họ thật sự rất phức tạp.
Sau khi ra khỏi lều tranh, Vương Vệ liền vùi đầu làm việc, mãi cho đến buổi trưa, những tình tiết kiều diễm trong đầu mới tiêu tán. Anh vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy anh cả Vương và anh hai Vương đang đào đất ở cách đó không xa.
Bèn khó hiểu hỏi bọn họ: “Sao các anh lại tới đây?”
Anh cả Vương và anh hai Vương: “....” Sáng nay chẳng phải còn chào hỏi nhau hay sao! Thôi toang, chú tư không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-vo-chong-dai-lao/2176206/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.