Tam Muội không vặn lại lời cha Tiêu, dù sao cô ấy cũng đã quyết định, một xu cũng sẽ không đưa cho cha mẹ Tiêu, tiền lương của cô ấy sẽ là tiền vốn cho mấy chị em.
Cô ấy tin, tiết kiệm nhiều của hồi môn cho mấy em thì họ sẽ có thể chọn được người tốt.
Tiêu Tam Muội nói mình phải bắt đầu đi làm vào ngày mốt, ký túc xá không có gì cả, cha mẹ Tiêu rất hào phóng, không những cho hai lọ dưa muối mà còn đóng gói cái chăn xem như cũng còn mới.
Mẹ Tiêu ôm Tiêu Quốc Hưng, vui vẻ nói: “Quốc Hưng, chị ba của con đã thành công nhân, ăn lương thực được cấp, sau này sẽ kiếm được nhiều tiền, đến lúc đó đều để dành mua kẹo cho Quốc Hưng ăn, được không?”
Quốc Hưng vỗ tay: “Mua kẹo ăn, mua kẹo ăn…”
Cha Tiêu ngắt lời mẹ Tiêu: “Bà đang nói cái gì vậy, không dạy con được điều gì tử tế. Cho dù có tiền cũng không thể tùy tiện tiêu xài như vậy, phải tích cóp để sau này Quốc Hưng lấy vợ rồi xây nhà.” Còn công việc của Tam Muội, sau này cũng có thể truyền cho Quốc Hưng.
Mẹ Tiêu liền cười nói: “Đúng, đúng, tiền để dành cho việc cần thiết.”
Hai người bọn họ đã trực tiếp sắp xếp rõ ràng số tiền lương mà Tam Muội còn chưa nhận được, bởi vì nhà họ Tiêu trước giờ là cách chung sống như vậy, trước mặt mấy cô con gái, cha mẹ Tiêu đều nói thẳng ra hết, không thấy có gì không ổn cả.
Lục Muội nghe thấy có kẹo ăn thì chảy nước miếng,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-vo-chong-dai-lao/2205049/chuong-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.