Tam Muội lại cười thỏa mãn: “Em có thể kiếm tiền, cũng không cần gả cho người mà cha mẹ chọn, như vậy đã là quá tốt rồi.” Công việc này không chỉ là một công việc, mà còn là niềm hy vọng chung của chị em họ.
Tiêu Hiểu không nhịn được sờ đầu Tam Muội: Con bé hiểu chuyện.
Vương Vệ thấy Tiêu Hiểu không ngừng vỗ lưng Tiêu Tam Muội thì khóe miệng không vui tạo thành một đường thẳng tắp, anh mở miệng, dời sự chú ý của cô: “Ngày mai chúng ta cũng mua chút vải, làm cho em bộ quần áo mới.”
Tiêu Hiểu không thích những tấm vải đó lắm, trông xám xịt, có điều là Vương Vệ sợ cô tủi thân nên khi thấy anh nói vậy, Tiêu Hiểu lập tức cười đồng ý: “Được thôi, nhưng mua vải về rồi thì ai làm?” Đây quả thật là một vấn đề, thị trấn đến cả chỗ bán quần áo may sẵn cũng không có, đều là tự mua vải về nhà làm.
Vương Vệ: “… Anh học rồi làm.” Anh không làm, chẳng lẽ còn có thể trông chờ vào Tiêu Hiểu sao, nếu thấy ngón tay cô bị kim đ.â.m thành lỗ thì khiến anh đau lòng c.h.ế.t mất.
“Anh rể, anh là đàn ông, đàn ông mà cũng muốn dùng kim sao?” Điều này quả thực là chuyện không thể tưởng tượng nổi đối với nhà họ Tiêu, mặc dù cha cô ấy ở ngoài thì rụt rè, nhưng trước mặt mẹ lại là một người đàn ông chân chính. Mấy việc trong nhà, ông ấy chưa từng động tay, đối xử với mẹ cô ấy cũng là tùy ý sai bảo.
Tiêu Tam Muội rất sợ cha mẹ Tiêu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-vo-chong-dai-lao/2205050/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.