Lúc mấy vị lãnh đạo đến, Tiêu Hiểu vừa vặn muốn ra khỏi viện khoa học.
Nghe thấy mấy vị lãnh đạo muốn nghe báo cáo của cô ngay trước mặt, Tiêu Hiểu không lưỡng lự, nói rõ sơ lược với mấy vị lãnh đạo một lần nữa.
Nghe Tiêu Hiểu tự mình nói ra khỏi miệng, mấy vị lãnh đạo nhìn nhau cười, cuối cùng cũng có chút cảm giác chân thực.
“Về nguyên vật liệu của vũ khí trang bị, tôi cũng thuận tiện phân tích ra, hy vọng có thể giúp được các vị lãnh đạo.” Thật ra việc tạo những vũ khí này, đặc biệt là máy bay chiến đấu, ngoại trừ hệ thống động lực thì nguyên vật liệu là khó nhất.
Dù sao lượng tử máy tính vốn dĩ đã rất dễ dàng mô phòng vật liệu mới, Tiêu Hiểu bèn tiện tay tính ra. Đã làm ra cách điều chế, nhưng muốn tạo ra cũng chẳng phải là chuyện đơn giản.
“Rất có ích, rất có ích, viện trưởng Tiêu, cô đã giúp đỡ được một việc lớn rồi, lão Tất tôi xin cảm ơn cô!” Người mở miệng là đại lão của quân đội, Tiêu Hiểu vừa dứt lời, ông ta đã kích động lớn tiếng nói.
Tiêu Hiểu cười: “Tôi chỉ dốc một chút sức mọn mà thôi, không so được với các vị lãnh đạo vì nước vất vả.”
Mấy vị lãnh đạo này lại nhất tề lắc đầu, lãnh đạo tối cao cảm thán rằng: “Viện trưởng Tiêu, những chính khách như chúng tôi có thể tìm người khác thay thế được bất cứ lúc nào, còn báu vật quốc gia giống như cô mới là tài năng của đất nước.”
Lời này nâng cô lên rất cao, hơn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-vo-chong-dai-lao/2205212/chuong-300.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.