Nơi đây đều là người làm nghiên cứu khoa học, thường ngày nếu không phải là vùi đầu vào sách thì là phòng thí nghiệm, cũng không chơi được trò gì, không bao lâu sau cũng giải tán.
Tiêu Hiểu đi ra khỏi hội trường, phía sau cô bỗng nhiên có thêm một nữ đồng chí.
“Cô Tiêu, lãnh đạo bảo tôi bảo vệ bên cạnh ngài.” Nữ đồng chí này nom tuổi tác thì cũng chỉ mới hai mươi ba hai mươi tư, nhưng ánh mắt kiên nghị, giữa hai lông mày mang theo vẻ khí khái hào hùng.
Tiêu Hiểu gật đầu: “Cảm ơn.”
Nữ đồng chí cười: “Cô Tiêu, lãnh đạo nói người như ngài mới là rường cột của nước Hoa, là hi vọng của sự hưng thịnh, chúng tôi bảo vệ ngài là điều nên làm, không dám nhận lời cảm ơn.”
Tiêu Hiểu cũng cười: “Cô tên là gì?”
Vẻ mặt nữ đồng chí khẽ thay đổi.
Tiêu Hiểu hiểu ra, người giống như bọn họ có lẽ căn bản là không có tên.
“Thế tôi nên xưng hô với cô như thế nào?” Tiêu Hiểu đổi một cách hỏi khác.
“Ngài gọi tôi Vân Tam là được.”
“Vân Tam?” Tiêu Hiểu thì thào, đây nhất định là một cái danh hiệu, hơn nữa nhìn thứ tự danh hiệu thì khẳng định xếp hạng của Vân Tam không thấp.
Về đến nhà, vừa vào sân, không biết Vân Tam đã ẩn nấp ở nơi nào rồi.
Tiêu Hiểu vào phòng, chỉ thấy Vương Vệ đang ngồi ở bên cạnh đèn bên ghế sa lon an tĩnh đọc sách.
Ánh đèn nhu hòa hắt lên trên khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của anh, tim Tiêu Hiểu liền đập thình thịch.
Vương Vệ nghe thấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-vo-chong-dai-lao/2205243/chuong-280.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.