“... Tốt, thầy biết em, lượng tử máy tính, rất tốt...” Nói xong những lời này, hình như Trương lão đã tiêu hao hết tất cả sức lực, lại lần nữa nhắm hai mắt lại.
Lúc này Tiêu Hiểu nghe thấy Đổng lão và viện trưởng Đổng tranh chấp bên ngoài phòng bệnh.
“Cha, trung y căn bản không thể nào trị liệu bệnh ung thư.”
“Thế tây y thì có thể chữa khỏi ư?” Đổng lão hỏi ngược lại.
“Tuy là không chữa khỏi nhưng chí ít có thể bảo đảm Trương lão sống thêm một đoạn thời gian.”
“Một khoảng thời gian mà con nói chính là các loại trị bệnh bằng hoá chất phóng xạ, sau đó khiến bệnh nhân sống người không ra người quỷ không ra quỷ à?”
“Thế thì còn có thể làm sao nữa chứ? Lẽ nào trung y có thể trị tận gốc ư?”
Viện trưởng Đổng hỏi ra những lời này, hai cha con đồng thời trầm mặc, bất kể trung y hay là tây y đều không thể nào chữa khỏi bệnh của Trương lão. Bên trên đã nói không tiếc bất cứ giá nào để cứu Trương lão, nhưng bọn họ bó tay hết cách.
*
Tiêu Hiểu ghé sát vào quan sát Trương lão tỉ mỉ một hồi, nếu như tận lực trị liệu, kéo dài nửa năm cũng không thành vấn đề.
Tinh thần của Trương lão không tốt, người thăm bệnh đứng ở bên giường trong chốc lát rồi lục tục ra ngoài phòng bệnh.
Tiêu Hiểu đi ra khỏi phòng bệnh liền trực tiếp đi tìm viện trưởng Đổng: “Chú Đổng, có thể cho cháu xem bệnh án của Trương lão không ạ?”
“Cái này...” Viện trưởng Đổng có phần do dự.
TBC
“Cho cô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-vo-chong-dai-lao/2205251/chuong-275.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.