Lúc này giáo sư Vương dặn dò Tiêu Hiểu: “Vào phòng thí nghiệm rồi, cho dù tiếp xúc với bất cứ thứ gì cũng không được nói ra bên ngoài.”
Thấy sắc mặt giáo sư Vương nghiêm túc, Tiêu Hiểu gật đầu.
Đoàn người còn phải trải qua kiểm tra nghiêm mật rồi mới được vào trong.
Tiêu Hiểu tưởng rằng chỉ là làm một hạng mục đơn giản trong trường, nhưng bây giờ xem ra cũng không phải như vậy. Lúc đi cô vẫn chưa nói với Vương Vệ, nếu như không tìm thấy cô, không biết Vương Vệ sẽ sốt ruột đến mức nào.
“Thầy ơi, làm hạng mục này có thể tự do ra vào sao?” Tiêu Hiểu nhỏ giọng hỏi giáo sư Vương.
Giáo sư Vương cười cười: “Đương nhiên rồi. Kiểm tra nghiêm ngặt như vậy chẳng qua là để phòng ngừa vạn nhất, sao lại hạn chế tự do của em chứ? Yên tâm đi, sẽ không để cho bạn học Vương Vệ lo lắng cho em đâu.” Nếu đã đồng ý để Tiêu Hiểu đến tham gia hạng mục này, đương nhiên phải điều tra về cô rõ ràng, gia thế và quan hệ xã hội của cô trong lòng giáo sư Vương đã hiểu rõ, vì vậy mới trêu ghẹo Tiêu Hiểu.
Tiêu Hiểu cũng không hề xấu hổ: “Vậy thì tốt.”
Vừa nói đoàn người vừa đi vào trong.
Tiêu Hiểu đi theo mấy người giáo sư Vương đi xuyên qua sân vào trong một phòng khách, chỉ thấy trong đại sảnh này có hai mươi mấy cái bàn đã ngồi kín người.
Ai nấy đều bận rộn, miệng lẩm bẩm gì đó, trên tay vang lên tiếng lạch cạch của bàn tính.
Giáo sư Vương nói với Tiêu Hiểu: “Những
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-vo-chong-dai-lao/2205301/chuong-238.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.