Đợi đến sáng hôm sau thức dậy, Tiêu Hiểu và Vương Vệ ăn sáng trong phòng trọ, sau đó cô thong thả đi vào thư viện chưa được bao lâu, giáo sư Vương đã tìm đến.
Trong thư viện không tiện nói chuyện nên hai người họ đi ra ngoài.
Tiêu Hiểu thấy giáo sư Vương lo lắng nhìn mình, mơ hồ có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Tiêu Hiểu cười với giáo sư Vương: “Thầy, thầy tìm em có việc gì không?”
Giáo sư Vương thành khẩn dặn dò cô: “Tiêu Hiểu, em có biết em có thiên phú về mảng Vật lý đến mức nào không? Thầy hi vọng em nhất định đừng phụ lòng thiên phú của em.”
Tiêu Hiểu gật đầu: “Thưa thầy, em đang nghiêm túc đọc sách, em sẽ không như vậy.”
Giáo sư Vương vẫn không yên tâm: “Vậy chiều hôm qua em đã đi đâu? Tiêu Hiểu, em không cần đi học nữa, nhưng không có nghĩa là em có thể buông lỏng bản thân. Như vậy đi, sau này thầy sẽ đưa cho em danh sách những quyển sách cần đọc, mỗi tuần em đều phải giao ghi chép đọc sách cho thầy.”
Tiêu Hiểu chỉ gật đầu với vẻ ‘sao cũng được’, nếu như giáo sư Vương có thể cho cô đọc một vài quyển sách có nội dung sâu sắc hơn thì cô còn mong mà không được.
Thấy Tiêu Hiểu sảng khoái đồng ý, lúc này sắc mặt giáo sư Vương mới nhẹ nhõm hơn. Sau đó ông ấy đè nén sự vui mừng nói đến chuyện thí nghiệm: “Lần này em giúp cho thầy một việc lớn, thầy đã báo cáo tình hình của em cho viện khoa học. Nếu lần sau còn có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-vo-chong-dai-lao/2205313/chuong-232.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.