Mẹ Vương Hiểu Nguyệt rất biết cach nhìn mặt đoán ý, kéo cô ấy rồi cười nói: “Mấy món ở tiệm cơm sao mà sạch sẽ như của nhà mình làm được.” Sau đó lại tiếp tục khen thịt khô của Tiêu Hiểu.
Chờ đến lúc Vương Vệ quay lại thì mẹ Vương Hiểu Nguyệt nói muốn mời mọi người một bữa cơm, nhưng bị Tiêu Hiểu từ chối.
Đến khi Tiêu Hiểu và Vương Vệ ra khỏi ký túc xá, mẹ cô ấy vẫn còn thấy luyến tiếc: “Bạn học của con đúng là khiến người ta thích mà.” Nói chuyện khiêm tốn lịch sự, khi cười hai mắt cong thành hình trăng non, là một cô gái được lòng biết bao nhiêu.
Vương Hiểu Nguyệt cũng rất thích Tiêu Hiểu, không nói chuyện khác, riêng chuyện người bạn này của cô ấy đứng cạnh chồng thôi cũng thấy vui tai vui mắt rồi.
Vương Vệ và Tiêu Hiểu muốn ra ngoài thuê nhà, tốt nhất là tìm chỗ gần trường.
Hai người họ ra khỏi trường không bao xa đã thấy trên đường cái có rất nhiều người bày sạp bán hàng, còn bán toàn những thứ mà sinh viên có thể sử dụng được. Tiêu Hiểu cười: Đúng là lúc cần kiếm tiền thì đầu óc của những người này nhanh nhạy thật, lá gan cũng lớn nữa.
Bọn họ đi ngang những sạp bán hàng trên vỉa hè này, bỗng dưng nhìn thấy trước một sạp có treo một tấm ván gỗ viết mấy từ có phòng cho thuê.
Ánh mắt Tiêu Hiểu sáng lên, kéo Vương Vệ, chỉ cho anh xem tấm gỗ đó.
Vốn dĩ chỉ tính đi thử vận may thôi, không ngờ thật sự có thể tìm được. Vương Vệ bước tới
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-vo-chong-dai-lao/2205335/chuong-216.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.