Lý Tiểu Như nhìn cô, đột nhiên đỏ hốc mắt, cô ta chưa từng chịu ấm ức như vậy, chẳng những xin lỗi Tiêu Hiểu trước mặt nhiều người như vậy, hiện tại người sỉ nhục cô ta lại còn ngồi đối diện cô ta.
Tiêu Hiểu sửng sốt, cô còn chưa nói gì, vốn dĩ chính là sự thật mà.
“Hu hu hu, cô ức h.i.ế.p tôi, tôi phải mách với cha tôi…” Lý Tiểu Như cảm thấy đã chịu sự sỉ nhục thể chấp nhận, không còn mặt mũi nào mà gặp người khác nên khóc thành tiếng, bụm mặt chạy đi.
Tất cả mọi người trong văn phòng lặng lẽ nhìn Tiêu Hiểu.
Tiêu Hiểu ơ một tiếng: “Sao cô ấy lại khóc vậy?”
Mọi người: “…” Cô thật sự không biết sao, có thể khiến cô con gái ngang ngược của chủ nhiệm khóc cũng là bản lĩnh lớn.
Tiêu Hiểu thật sự không định làm gì Lý Tiểu Như, mấy hành động nhỏ nhặt của cô ta, Tiêu Hiểu cũng không để tâm, chỉ là cảm thấy cô ta đã làm sai nên bảo cô ta xin lỗi, tuy rằng xin lỗi trước mặt người trong xưởng quả thật có hơi mất mặt, nhưng đã làm sai thì nên xin lỗi, nếu không phải nể Lý Tiểu Như còn trẻ, cô cũng không định bỏ qua cho cô ta dễ dàng như vậy!
Lý Tiểu Như đi rồi, Tiêu Hiểu nhún vai ngồi xuống chỗ ngồi của mình.
Cô không phụ trách chuyện cụ thể, chỉ là quản lý máy móc, cho nên ngồi ở đây cũng không sao, cũng may cô có đem sách theo, lúc những người khác bận rộn, cô tự mình vui vẻ tiếp tục đọc sách lịch sử.
Lý Tiểu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-vo-chong-dai-lao/2205359/chuong-200.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.