“Không, không thể nào. Tôi không tin!” Lý Tiểu Như bỗng nhiên hét lên, hét đến mức Vương Vệ nhíu mày: “Cô kêu cái gì mà kêu. Đã nói với cô vợ tôi thông minh rồi mà.”
Rồi xoay người nửa ôm lấy Tiêu Hiểu, nhìn những người đó vẻ mặt đầy kỳ tích vui mừng, mỗi một lỗ chân lông đều tràn đầy tự hào: Ha, đây là vợ của anh đó.
Tiêu Hiểu gảy gảy vào lòng bàn tay của Vương Vệ: “Vừa nãy sao anh lại ngăn người ta lại? Lỡ như em không sửa được thì sao?”
“Mặc kệ có sửa được hay không, chuyện em muốn làm chẳng lẽ anh còn có thể để người khác xen ngang?” Vẻ mặt Vương Vệ như đang nói: còn cần phải hỏi sao?
Hai mắt Tiêu Hiểu cong cong, nắm lấy ngón tay Vương Vệ: “Còn nói em là kẻ ngốc, anh mới là kẻ ngốc đó.” Máy dập đắt tiền như vậy, cô đụng vào nó, nếu như không sửa được, hai vợ chồng bọn họ coi như xong đời.
Tiêu Hiểu biết trình độ của mình như thế nào, sau khi xác nhận sẽ không xảy ra ngoài ý muốn thì mới ra tay. Còn Vương Vệ thì sao? Anh không hề biết rằng cô có thành công hay không, chỉ biết là cô muốn làm, vì vậy anh sẽ che chở.
Người như vậy không phải kẻ ngốc thì ai mới là kẻ ngốc?
“Vị nữ đồng chí này, cảm ơn cô, lần này cô đã giải quyết giúp nhà máy chúng ta một vấn đề lớn.” Sau khi cảm thán xong, những người lãnh đạo ở bên kia cuối cùng cũng nhớ ra Tiêu Hiểu.
Với sự dẫn đầu của xưởng trưởng, bọn họ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-vo-chong-dai-lao/2205363/chuong-197.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.