Bởi vì buổi tối làm việc quá muộn, ngày hôm sau lúc trên ruộng, Tiêu Hiểu ngáp liên miên.
Tiêu Ngũ Muội không hiểu gì, ở phía sau sốt ruột không thôi, chị hai làm như vậy nữa, đội trưởng sẽ mắng cho coi.
Nhưng không biết Tiêu Tứ Muội nghĩ tới gì đó, mặt đỏ hồng, đi đến bên cạnh Tiêu Hiểu, nhỏ giọng: “Chị hai, chị…anh rể không đánh chị à?”Lúc này đầu óc Tiêu Hiểu còn mơ hồ, đầu óc chập mạch trong nháy mắt: “Không có, anh ấy làm gì mà muốn đánh chị?”Tiêu Tứ Muội thở phào nhẹ nhõm, không đánh thì tốt, không đánh thì tốt, coi bộ tình cảm hai người vẫn rất tốt, nếu không chị hai cũng sẽ không… mệt như vậy.
Ai da, cô ấy đang nghĩ gì vậy! Tiêu Tứ Muội giậm chân, thẹn thùng chạy mất.
Tiêu Hiểu nhìn mà không hiểu, cô nàng này thẹn thùng cái gì?Ra ruộng xong, Tiêu Hiểu và Vương Vệ đến bờ sông, Vương Vệ tự chế một cái lưới cá, mắt lưới rất nhỏ, nhìn mấy con cá con và tôm nhỏ vớt lên được, mày anh bất giác nhíu chặt.
Tiêu Hiểu bảo anh tới thả lưới, anh bèn cho rằng Tiêu Hiểu muốn ăn thịt, nhưng sông vừa tan băng, vài người trong thôn vì bữa ăn ngon, dù là người lớn hay trẻ con cũng sau khi tan làm là tới sông thử vận may, cá lớn đã bị bắt hết, còn lại đều là binh tôm tướng tép.
Vương Vệ cực kỳ ảo não, Tiêu Hiểu có thể trồng lương thực để anh ăn no, anh thì đến một con cá cũng không thể thỏa mãn Tiêu Hiểu.
Tiêu Hiểu nhìn lưới cá con và tôm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-vo-chong-dai-lao/2249793/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.