Lý Xuân Lan đứng như một chiến binh, không hề sợ hãi trước cả gia đình này.
Trước đây cô là người mù chữ, không hiểu phép tắc và lễ nghĩa của người có học, trong mắt người ngoài chỉ là kẻ thô lỗ đáng buồn cười; là người chỉ biết hầu hạ đàn ông và chăm sóc nhà chồng, không có cả cái tôi, thật đáng thương.
Nhưng với người ở thôn chài lưới, lấy được một người chồng có tài như vậy đã là phúc lớn ba đời rồi.
Hầu hạ chồng, chăm sóc nhà chồng chẳng phải là điều đương nhiên sao?
Cô đâu hiểu những người có học nói về "cái tôi" là gì?
Nhưng bây giờ cô đã hiểu nhiều hơn, biết "cái tôi" là gì rồi, cô sẽ thể hiện cho họ thấy.
Nhất định không để họ thất vọng!
"Khánh Vân Diên, đồ bất hiếu, sao còn đứng đó? Con không thấy em trai con bị bắt nạt thế nào sao?" Phan Quế Vân xót con trai út bị đánh, vội vàng bảo vệ.
Thấy Khánh Vân Diên vẫn bình tĩnh chậm rãi, Phan Quế Vân tức điên lên.
"Tất cả là vì con mang về cái đồ! "
Phan Quế Vân suýt buột miệng nói "đồ bỏ đi" nữa, nhưng sợ Lý Xuân Lan nổi điên đánh cả mình, vội nuốt lại ba chữ đó.
"Xem cái đồ hôi tanh từ nông thôn con mang về kìa, lên mặt rồi! Mau ly dị với nó đi, mẹ không cho phép nó xuất hiện trong nhà mẹ nữa!"
Trên mặt Khánh Vân Diên không có vẻ thương xót cho gia đình, mà chỉ có sự bối rối.
Lúc này, Lý Xuân Lan bất ngờ chạm mắt với Khánh Vân Diên, thấy anh ta
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-vo-truoc-cua-dai-lao-ngay-cang-dang-ghet/2519772/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.