Trong mắt Lý Xuân Lan tràn đầy giễu cợt:
"Chẳng có chuyện gì lớn, chỉ là mẹ anh không cho tôi dùng nhà vệ sinh mạ vàng của bà ta, suốt ngày gọi tôi là đồ bỏ đi quê mùa.
”
“Tôi nhịn cả tháng rồi, gần tiểu ra quần luôn rồi mà vẫn phải nín nhịn đi hai con phố để xếp hàng vào nhà vệ sinh công cộng.
”
“Trong khi đó chồng tôi cứ như đã chết vậy, tất nhiên tôi phải tự mình trút giận!"
"Khóa nhà vệ sinh?" Khánh Vân Diên nhíu mày.
Rõ ràng trong nhận thức của Khánh Vân Diên, đây cũng là chuyện không bình thường không giống thật.
"Đúng là trong chuyện này bà ấy rất quá đáng.
Tôi sẽ nói riêng với bà ấy để tháo ổ khóa.
”
“Tuy nhiên hôm nay cô cũng gây rối không nhẹ, cũng đã trút được giận rồi.
Vậy hai người xin lỗi lẫn nhau, chuyện này coi như kết thúc, được không?"
Khánh Vân Diên tự cho rằng mình đã đưa ra cách xử lý công bằng.
Sau khi nhanh chóng đưa ra cách giải quyết mâu thuẫn, anh ta lại nhanh chóng xử lý một việc khác:
"Vậy tại sao cô lại đánh Khánh Bách? Tôi nghe nói cô còn chửi thằng bé là đứa con hoang?"
Vốn dĩ Lý Xuân Lan định phản đối quyết định bắt cô xin lỗi của Khánh Vân Diên, nhưng sau khi nghe lời này cô lập tức đổi giọng châm biếm:
"Sao? Không được chửi à? Không được đánh à? Xót rồi?"
Khánh Vân Diên vẫn bình tĩnh, nhưng có thể thấy anh ta đã tức giận: "Cô luôn cưng chiều thằng bé, nâng niu như trong tay như sợ vỡ, tôi chỉ muốn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-vo-truoc-cua-dai-lao-ngay-cang-dang-ghet/2519773/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.