Ôn Sùng: "Trừ bỏ hình dáng căn nhà, những thứ khác đều không dùng được." Cửa gỗ đã có chút mục, cửa sổ pha lê đã sớm không còn, rất nhiêu chỗ đã bị rỉ. Chỗ này đều là tri thức ở, rất nhiều người sau đó đã phải xuống nông thôn, phòng liền không có ai ở, liền bị phá hỏng, rất nhiêu phòng không đã bị người khác chiếm. Lúc trước căn nhà này cũng có người nghĩ cách muốn ở, nhưng sau khi biết căn nhà có chủ, liền không ai dám quang miinh chính đại tiến vào ở.
Nhưng, bởi vì cửa sổ bị phá, có người vẫn sẽ từ cửa sổ đi vào phòng ngủ, dù gì ngủ ở bên trong phòng ngủ cũng tốt hơn ngủ ngoài đường.
Nhà kiểu tây là có hai tầng, tầng cao nhất có ban công lộ thiên, nhưng không thể ngủ. Tâng một và tầng hai tổng là 180 m2, bởi vì nằm trên đoạn đường tốt, cho nên diện tích nhỏ.
Nhưng, Lâm Dư Dư lại vô cùng thích nơi này, nơi này sau này chính là tấc đất tấc vàng: "Phòng này bao nhiêu tiên?"
Ôn Sùng: "Một vạn sáu." Ôn Sùng báo giá dựa theo giá thị trường, bởi vì anh biết tính cách của Lâm Dư Dư.
Lâm Dư Dư: "Vậy được, tôi đưa anh 6000 trước, còn thiếu 1 vạn." Cô cũng không khách khí.
Ôn Sùng: "Được."
Hai người nhìn căn nhà, liên thảo luận cách trang trí lại căn nhà một chút, Lâm Dư Dư đem phong cách muốn trang trí nhà cửa nói với Ôn Sùng, rốt cuộc hai ngày nữa cô phải đi về, cho nên việc trang trí phải dựa vào Ôn Sùng.
Ôn Sùng bất đắc dĩ,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-xuyen-thanh-ban-than-nu-chinh/2503944/chuong-263.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.