Ôn Sùng một chút cũng không vội, ngữ khí của anh không vội không chậm: "Tôi không thể đại diện quốc gia, nhưng hành vi của người dân ảnh hưởng đến chính sách của quốc gia, đó là người dân không đúng rồi. Bây giờ quốc gia gọi các phần tử trí thức trở về, đem tài sản của bọn họ trả lại cho bọn họ, nhưng các người lại không dọn đi, đây chính là làm trái với chính sách quốc gia, xin hỏi, nếu không phải các người phản đối chính sách của quốc gia, vậy vì sao lại muốn chiếm tài sản của người khác? Tôi nghĩ, một người dân ưu tú, một con cháu của công nhân ưu tú, sẽ không làm ra loại chuyện này. Nếu có người làm loại chuyện này, như vậy đơn vị cũng thể không thông báo tuyển dụng loại người này, anh nói xem?"
Người đàn ông trẻ tuổi: "Anh..." Anh ta sao lại không nghe ra người này đang uy hiếp mình.
Ôn Sùng bình tĩnh nhìn biểu tình phẫn nộ của anh ta, đáy mắt sắc bén chợt lóe lên. Lâm Dư Dư không nhìn thấy, nhưng người đàn ông trẻ tuổi lại thấy được: "Tìm một công việc ổn định ở thủ đô không dễ, đặc biệt là vợ chồng công nhân viên như hai người, nếu hai người muốn cho con cái một tương lai tốt đẹp, như vậy ngay từ đầu, phải tạo hình tượng tốt, nếu không có năng lực cho con cái một tương lai tốt đẹp, các người hối hận cũng không kịp. Có lẽ không lâu nữa, đối với loại người có hành vi chiếm nhà người khác, quốc gia sẽ thanh trừ"
Người đàn ông trẻ tuổi: "Tôi không hiểu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-xuyen-thanh-ban-than-nu-chinh/2503951/chuong-270.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.