Lâm Dư Dư nghe xong, tim đập loạn nhịp, là Tiêu Ôn Lễ, là Tiểu Ôn Lễ nhà cô, nhà bọn họ ở hoa viên Cẩm Uyển, Tiểu Ôn Lễ học ở nhà trẻ Dương Quang, từ nhỏ bọn họ đã dạy thằng bé tên của ba mẹ, cô, ông nội, bà nội, cho nên thằng bé nhớ rất rõ. Nghĩ đến hai năm trước Tiểu Ôn Lễ đã xuyên đến đây, chịu khổ hai năm, trong lòng lại đau không tả nổi, nhưng cô vẫn cố kìm nén hỏi: " Sau đó thì sao hả thím?”
Lý Thu Hồng: "Sau đó, đồn công an tiếp tục điều tra, thằng bé tạm thời ở nhà thím, Nhưng sau một tháng, tin tức vê nhà đứa bé vẫn không có, lúc này đồn công an hỏi thím có nguyện ý nuôi dưỡng Ôn Lễ không? Thím vô cùng mừng rỡ, sao lại không nguyện ý được. Đứa bé ở nhà tôi một tháng, sẽ tập đếm, sẽ kể chuyện, sẽ ca hát, thật là một đứa bé thông minh. Tôi lúc đó, còn làm một chút chuyện, vì đồn công an đưa đứa bé cho tôi nhận nuôi, cũng nhận được một chút tin tức về gia đình đứa bé." Thực ra, Tiểu Ôn Lễ còn nói mấy chuyện khác, chẳng qua, Lý Thu Hồng và người ở đồn công an không để ý tới, ví dụ như số điện thoại của ba, người đồn công an cũng không để ý lời nói của đứa bé, Tiểu Ôn Lễ ở chỗ này hai năm, tuổi còn nhỏ, rất nhiều thứ đã quên, nhưng hiện tại thằng bé vẫn có thể nhớ được tên ba mẹ, đã rất giỏi rồi.
Hơn nữa, nơi này khác với nơi thằng bé sinh ra, ở
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-xuyen-thanh-ban-than-nu-chinh/80857/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.