“Không đắng, cô nếm thử đi.” Giống như sợ cô không tin, Phó Thập Đông lấy từ trong chậu nhôm ra một cái bánh bao rồi cắn một miếng lớn.
Mùi bánh bao trong nháy mắt tràn ngập trong không khí.
Diệp Ngưng Dao nhìn anh ăn, cũng chậm rãi lấy một cái ra thử cắn một miếng nhỏ nhỏ.
Hương thơm của rau dại trộn lẫn với hương thơm của bột, làm cho sự thèm ăn càng tăng lên.
Cô nhịn không được lại cắn một miếng, hương vị này thật sự không tệ!
Sắp đến giờ cơm rồi, lúc này hai người mới phát hiện Phó Viện vốn đã ngồi vào bàn ăn cơm nhưng hôm nay lại không thấy đâu cả.
“Tiểu Niên, cháu thấy Viên Viên đâu không?” Phó Thập Đông hỏi Phó Niên đang ngơ ngác ngồi ở chỗ đó, mi tâm nhíu chặt.
Phó Niên nhìn về phía bọn họ, qua mười giây sau mới chậm rì rì lắc đầu.
“Viên Viên vừa rồi vẫn còn ở đây kia mà? Đến giờ ăn cơm rồi mà con bé lại đi đâu mất rồi chứ?” Ngay cả bánh bao con bé thích nhất cũng không ăn sao? Diệp Ngưng Dao nhìn ra sắc trời bên ngoài đã xám xịt, không khỏi nóng ruột.
Vậy con bé sẽ đi đâu chứ?
Phó Thập Đông để Phó Niên ở nhà trông nhà, sau đó mặc một cái áo khoác màu xanh tây tạng chuẩn bị ra ngoài tìm người.
“Tôi đi cùng với anh nhé!” Diệp Ngưng Dao cũng đứng dậy từ trên bàn, cô không có tậm trạng nào mà ngồi ăn nữa.
Phía Đông của đầu thôn vào buổi tối yên tĩnh đến dọa người, một tiểu cô nương ở bên ngoài thật sự rất nguy hiểm, nếu gặp phải người xấu thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
“Không cần, một mình tôi đi là được rồi.” Phó Thập Đông nhìn cô bằng một ánh mắt trấn an, kì thực trong lòng có chút nóng lòng.
Đứa nhỏ kia từ khi sinh ra đến nay đều rất hiểu chuyện, chưa từng chạy loạn, loại chuyện này vẫn là lần đầu tiên phát sinh.
Có rất nhiều người ở đây không vừa mắt nhà họ Phó, nếu như…
Nghĩ như vậy, anh liền nhanh chóng đi ra ngoài.
“Viên Viên tìm không thấy tôi làm sao có thể ngồi yên ở đây chờ được chứ, nhiều người lực lượng lớn, chúng ta cùng nhau đi tìm có thể tìm nhanh hơn một chút.” Nghĩ đến kết cục bi thảm của Phó Viện trong sách, Diệp Ngưng Dao rất sợ vận mệnh của cô bé sẽ lặp lại vết xe đổ, thậm chí có thể còn sớm hơn như trong sách đã viết.
Cô cầm đèn pin, hai người đầu tiên là lật hết toàn bộ phía Đông ở đầu thôn, nhìn sắc trời càng ngày càng tối, bọn họ cũng không kiếm thấy con bé.
Dọc theo con đường nhỏ, hai người đi về hướng Tây của cửa thôn mà tìm.
“Cách này cũng không tốt, hay là chúng ta tách nhau ra tìm thì tốc độ có thể nhanh hơn đấy.” Đường làng dần dần trở nên rộng rãi hơn, Diệp Ngưng Dao duỗi cổ nhìn quanh bốn phía, nơi này đã có thêm hơi người hơn rồi, không còn âm u tĩnh lặng như ở phía Đông đầu thôn nữa.
“Cùng nhau đi tìm đi.” Phó Thập Đông nghiêm mặt, anh sao có thể yên tâm để cho cô một mình đi tìm chứ, bọn họ sóng vai đi cùng nhau, Diệp Ngưng Dao nghe tiếng hít thở của nhau, có một loại cảm giác an toàn ở đáy lòng: “Tôi đi về hướng Nam, anh đi về hướng Bắc, nửa giờ sau chúng ta gặp nhau ở dưới tàng cây lớn ở cửa thôn nhé.”
Nói xong, cô đã nhanh như chớp mà chạy đi mất.
Gió xuân tháng tư so với thời gian trước ấm áp hơn rất nhiều, buổi tối lúc này, trên đường còn có thể nhìn thấy dân làng nhóm năm nhóm ba cùng nhau đi xem phim.
Diệp Ngưng Dao tìm một vòng xung quanh, theo thời gian trôi qua, trái tim cô dường như đã vọt lên cổ họng.
Càng đi về phía trước càng có nhiều người đi bộ, lúc này cô mới phát hiện thôn hôm nay có gì đó không ổn.
“Cô Diệp, cô cũng tới xem phim à?” Có người trong thôn nhìn thấy cô, cười ha hả lên tiếng chào hỏi.
Nghe được hai chữ “xem phim”, trái tim cô hoảng hốt: “Phim gì cơ? Chiếu phim ở đâu thế?”
“Nghe nói tên là Sao Đỏ gì đó? Chiếu trên bãi đất trống phía trước!” Người nọ còn vội vàng đi xem phim, không có thời gian giải thích quá nhiều: “Tôi đi trước đây, nếu không sẽ không còn chỗ nữa!”
“Được…” Nhìn về phía cái ghế nhỏ trong tay người xung quanh đang cầm, Diệp Ngưng Dao đứng ngơ ngác ở đó, cảm giác trời đất có hơi quay cuồng.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.