Ngày mồng tám tháng chạp là ngày cả làng giết lợn đón năm mới.
Phó Thập Đông đưa hai đứa trẻ đến huyện để mua đồ năm mới, Trang Tú Chi sẽ đến đầu làng để lấy thịt lợn cho năm mới, Diệp Ngưng Dao ở nhà quá buồn chán nên cũng đi theo cô ấy.
Người ta nói rằng ngày mồng bảy mồng tám tháng chạp lạnh muốn rơi quai hàm, vì vậy Diệp Ngưng Dao đã quấn một chiếc khăn quàng cổ màu đỏ tươi quanh cổ, tìm mọi cách để giữ ấm trước khi ra ngoài.
Trang Tú Chi đỡ cô bước đi vô cùng cẩn thận, cửa thôn có rất nhiều người, bọn họ đi cuối hàng, Mạc Tiểu Thanh đứng ở giữa hàng, liếc mắt liền nhìn thấy bọn họ.
Cô ấy kích động vẫy tay với mấy người Diệp Ngưng Dao, sau đó quay sang Lâm Tử An đang đứng trước mặt cô ấy và nói thẳng: “Đi đổi chỗ với Dao Dao đi, em muốn nói chuyện với cô ấy.”
“…” Ánh mắt Lâm Tử An lấp lóe, anh ấy cũng muốn nói chuyện cùng với Mạc Tiểu Thanh, không cam lòng thay chỗ, nhưng mà không chịu được khi bị Mạc Tiểu Thanh nhìn chằm chằm, vì vậy liền sờ sờ cái mũi, đành phải rời khỏi hàng và đi ra phía sau.
“Chị dâu, Tiểu Thanh mời chị đến chỗ của cô ấy, cô ấy muốn nói chuyện với chị.” Hiện tại Lâm Tử An và Phó Thập Đông rất thân thiết, một thời gian trước anh ấy đột nhiên sửa miệng và gọi chị dâu, khi đó khiến Diệp Ngưng Dao khá ngạc nhiên.
Thấy anh ấy có chút nghẹn khuất, Diệp Ngưng Dao cười xua xua tay từ chối nói: “Tôi đứng ở chỗ này cũng không sao, buổi tối để cô ấy đến nhà tôi nói chuyện là được.”
“Chị đi qua đó đi, coi như nhìn mặt mũi của anh Đông Tử, em cũng không thể để chị đứng ở đây xếp hàng trong gió lạnh.”
Lúc này, Mạc Tiểu Thanh đã chạy tới, không nhịn được mà kéo cô về phía trước, vừa đi vừa nói: “Cô khách sáo với anh ấy làm cái gì? Anh ấy là một đại nam nhân, xếp hàng một lúc cũng không chết cóng được.”
“… Vậy thì được.” Diệp Ngưng Dao đi từng bước nhỏ đi theo Mạc Tiểu Thanh đến giữa đội hình, Trang Tú Chi căng thẳng nhìn theo, sợ Diệp Ngưng Dao không cẩn thận sẽ ngã xuống.
Trời lạnh thế này, ai cũng nghĩ đến miếng thịt lợn, chẳng hạn như ai được nhiều thịt, ai ít thịt, mong cả năm trời mà ít thịt cũng không được.
Đi đầu đội ngũ là nhà họ Mạnh, lúc này Phan Quế Phân đang tranh cãi với đội trưởng mới được bổ nhiệm Tôn Chính Đào vì được chia ít thịt.
Hai tay Phan Quế Phân chống nạnh, tức giận trừng mắt nhìn: “Trước kia Nghênh Võ nhà tôi làm đội trưởng mệt lên mệt xuống, vì sao không chia thịt cho nó?”
Tôn Chính Đào gần như tức giận mà bật cười trước bộ dạng rắc rối của bà ấy, hắn ta cao giọng nói: “Hiện tại Mạnh Nghênh Võ là tội phạm, không ở trong thôn, sao phải chia thịt cho anh ta?”
“Đội trưởng Tôn nói đúng, Phan Quế Phân, bà còn lấy thịt không, nếu không thì chúng tôi sẽ lấy!”
“Đúng vậy, đừng đứng đó và làm chậm trễ thời gian của mọi người nữa.”
Bây giờ Mạnh Nghênh Võ đang ở trong tù, mà em trai làm ở ủy ban cách mạng của bà ấy cũng đã chuyển đến huyện thành, không ai trong làng sợ gia đình nhà họ Mạnh nữa.
Ngoài trời lạnh cóng, ai rảnh ở đây giằng co với bà ấy!
Khi Phan Quế Phân thấy mọi người bàn tán về mình, bà ấy ngoài năm mươi tuổi mà vẫn giận dữ giậm chân. Cuối cùng, bà ấy chỉ có thể nhặt miếng thịt lợn đã chia và bỏ đi trong tuyệt vọng.
Khi mọi người nhìn thấy bà ấy đi, họ bắt đầu thảo luận sôi nổi.
“Bà ấy còn nghĩ tới chia phần cho Mạnh Nghênh Võ, không biết bà ấy nghĩ như thế nào, trong nhà không có ai là người tốt!”
“Ôi, nhưng bà ấy cũng đủ khổ rồi. Con trai bà ấy ngồi tù, con gái bà ấy không nhận bà ấy, cháu trai bà ấy ngày nào cũng đi chơi. Tôi nghĩ người như Mạnh Tiểu Vĩ sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện!”
“Cái Mạnh Nghênh Oánh kia lòng dạ cũng thật là độc ác, cô ta nói không có quan hệ gì với nhà mẹ đẻ nữa .
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.