“Ô… Phải cởi quần áo ra để trú mưa sao? Anh không chuẩn bị trước khi nói dối sao, anh đang nói chuyện vớ vẩn!” “Mưa cũng không lớn, trú cái gì?” “Ngọc Như, về nhà với anh đi! Về nhà anh sẽ giải thích với em!” Mạnh Nghênh Võ cũng biết những lời bào chữa mà hắn ta đưa ra sẽ không thuyết phục, bây giờ hắn ta chỉ muốn ra khỏi nơi ma quái này và quay về nhà nghĩ cách. Hắn ta có thể bình tĩnh như vậy bởi vì trong nhận thức của hắn ta, nhà họ Mạnh có thể nói là một tay che trời ở trong thôn, cho dù hắn ta có lỗi thì người trong thôn cũng không thể làm gì được. “Tôi không đi cùng anh, tôi biết anh trở về nhất định sẽ đánh tôi!” Trần Ngọc Như trốn ở sau lưng Mạc Tiểu Thanh, sợ hãi lắc đầu. Mách lẻo hắn ta trước mặt mọi người? Mạnh Nghênh Võ tức giận đến mức định tiến lên cướp người, lúc này, có người tìm Lưu Vĩnh Xuân đến, bên cạnh ông ấy là những lãnh đạo đến từ thành phố. Nhìn thấy hình ảnh gợi cảm này, mọi người chỉ cảm thấy nóng mắt. Lưu Vĩnh Xuân đặt hai tay sau lưng, trầm mặc hỏi Mạnh Nghênh Võ: “Chuyện gì đang xảy ra vậy? Anh có thể giải thích được không?” Khi Mạnh Nghênh Võ nhìn thấy bốn người bên cạnh ông ấy, trong nháy mắt tâm trạng vốn đã bình tĩnh lại hoảng sợ trở lại. Hắn ta thực sự đã quên mất bốn nhà lãnh đạo từ thành phố đang ở đây. “Giám đốc Phùng, bí thư Lưu, thanh niên trí thức Lưu và tôi chỉ đang trú mưa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-xuyen-thanh-dau-qua-tim-cua-vai-ac/1310446/chuong-195.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.