Ở góc dưới bên phải của chiếc khăn có thêu một chữ “Đông” rất đẹp. Diệp Ngưng Dao nhận lấy chiếc khăn tay mà cô ấy đưa cho, nhìn nó một lúc lâu nhưng không thể hiểu được ý nghĩa chính xác của từ “Đông”. Nó có thể là họ? Cũng có thể là tên? Nó cũng có thể chỉ là một thứ tự sắp xếp thôi? “Chiếc khăn tay này có liên quan đến thân thế của Đông Tử, chị sợ rằng một ngày nào đó chị sẽ lại phát điên. Em là vợ của chú ấy, vì vậy chị sẽ giao nó cho em để sau này em bảo quản nó.” “Sao chị không đưa luôn cho anh ấy?” Diệp Ngưng Dao đem khăn tay đặt ở trên giường đất, có chút không hiểu suy nghĩ của cô ấy. Tại sao cô ấy lại quá tin tưởng bản thân cô và trao cho cô một thứ quan trọng như vậy? “Mẹ chồng của chị trước đây cũng từng muốn giúp Đông Tử tìm người thân, nhưng Đông Tử phản ứng rất lớn với việc này và không muốn tìm bọn họ. Cho nên nhiều năm như vậy mà chiếc khăn tay vẫn luôn được bí mật cất giấu.” Hóa ra là như vậy … Diệp Ngưng Dao khẽ nhíu mày, sau đó nhướng mày, cô cẩn thận cất chiếc khăn tay trở lại hộp sắt, hứa hẹn nói: “Em sẽ bảo quản nó thật tốt.” Nếu một ngày nào đó trong tương lai, người đàn ông muốn tìm lại cha mẹ ruột của bản thân, cô sẽ cố gắng hết sức để giúp anh thực hiện ước nguyện của mình… Sau một ngày hỗn loạn, đêm đó hai người nằm trên giường, Phó Thập Đông ôm chặt Diệp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-xuyen-thanh-dau-qua-tim-cua-vai-ac/1310492/chuong-164.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.