“Người ta đều nói hổ dữ không ăn thịt con, ngược lại ngay cả con gái ruột của bà mà bà cũng thấy chết không cứu, bà là đồ lòng dạ bị chó tha!” Được vợ che chở, Phó Thập Đông cũng không phát hiện khóe môi hơi nhếch lên, cho dù bị mắng là “dã chủng”, nghe cũng không chói tai như ngày xưa nữa. Bị một tiểu nha đầu mắng như vậy, Chu Đại Hoa ngay lập tức ngồi trên mặt đất vỗ đùi gào khóc: “Ôi! Đây là đạo lý gì vậy chứ… Muốn đem con gái đón về nuôi dưỡng sao lại khó như thế chứ! Tôi không còn sống nổi nữa rồi….” Loại tiết mục một khóc hai nháo ba thắt cổ này diễn ra thường xuyên ở trong thôn. Hàng xóm gần đó nghe thấy động tĩnh đều chạy đến xem náo nhiệt. Sau khi hỏi thăm, tất cả mọi người đều hiểu những gì đang xảy ra. Có người cảm thấy Chu Đại Hoa nói có lý, có người cho rằng mục đích của bà ta không đơn giản, còn có mục đích khác. Trong lúc nhất thời không biết nói gì, trước cửa nhà họ Phó trở nên vô cùng náo nhiệt. Đúng lúc này, cửa phòng vốn đóng chặt từ bên trong liền mở ra, chỉ thấy Phó Viện thật cẩn thận nắm tay Trang Tú Chi đi ra, đôi mắt to của cô bé sáng lấp lánh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn do có sự ức chế nên không được vui cho lắm. “Chúng tôi sẽ không đi theo mụ phù thủy già như bà đâu! Cút ra khỏi nhà chúng tôi ngay!” Lại có thêm một tiểu nha đầu mắng mình, Chu Đại Hoa tức giận đến thiếu chút
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-xuyen-thanh-dau-qua-tim-cua-vai-ac/1310494/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.