"Tôi chỉ nghĩ con nha đầu kia không phải là đứa may mắn, nếu như chúng ta vứt nó đi thì nó sẽ không gây hại đến nhà họ Tô chúng ta nữa, sao tôi biết rằng thằng Hai sẽ liều mạng đến thế.” Đây là do bà ta sơ sót. Sớm biết vậy đã bóp c.h.ế.t nó rồi.
"Tôi là mẹ nó, nó vì đứa trẻ kia, mà muốn rũ bỏ ruột thịt, đây là đại bất hiếu, là hỗn láo!" Bà nội Tô nhịn không được lại mắng.
Ông nội Tô giận quá không muốn nói gì.
"Mặc dù vậy, ông cũng không nên cho tách! Ông không biết thằng ba còn muốn..." Nghĩ đến đây, trái tim của bà Tô đau nhói.
Nhà trên đang nói chuyện này, nhà con trai thứ hai cũng đang nói chuyện này, chuyện tách hộ giống như một tảng đá đè nặng lên lòng mọi người, khi nào tách ra, thì tảng đá này mới có thể được buông xuống.
Căn phòng yên tĩnh hơn nhiều, không khí trong nhà con trai thứ hai đang rất áp lực.
Tô Cần ôm lấy Vãn Vãn, cảm giác mất đi rồi lại tìm được khiến trái tim anh ấy như từ địa ngục quay về thiên đường vậy.
Lục Tư Hoa vẫn khóc, những giọt nước mắt rơi xuống như những đồng tiền vô giá, khiến Tô Cần vốn khó chịu lại càng đau lòng hơn.
Anh ấy ôm vợ, không ngừng nói: "Tư Hoa, anh xin lỗi, là anh vô dụng. Là anh đã khiến em phải chịu khổ suốt những năm qua.
Lúc cầu hôn, anh ấy đã hứa với Tư Hoa rằng sẽ cho cô ấy có một cuộc sống tốt đẹp. Điều kiện của nhà họ Lục tốt hơn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-xuyen-thanh-menh-cam-ly/2718813/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.