Tô Cần chỉ một chỗ, Lão Hồng Đầu nhìn một cái, lại tính toán, gật đầu: “Chỗ này không tồi, đốt lên chắc chắn sẽ tiết kiệm được củi"
“Thầy Hồng, ông giúp tôi xem thử chỗ thằng ba nên làm bếp ở đâu đi." Tô Đại Lực ở bên cạnh nói.
Lão Hồng Đầu nhìn Tô Đại Lực: “Từng người một, gấp cái gì?"
Tô Thành Tài mỉm cười nói: “Thầy Hồng, ông làm cho anh hai tôi trước đi, bên tôi chưa cần vội. Chờ ông bận xong thì qua nhà tôi đo đạc kích thước cũng được."
Sắc mặt Lão Hồng Đầu tốt hơn rất nhiều, cảm thấy người thanh niên trẻ tuổi này rất biết cách ăn nói, không giống như người kia nói chuyện khó nghe.
Làm bếp đương nhiên phải làm từng cái một, làm gì có chuyện bên này chưa xong đã qua bên kia làm rồi. Làm vậy chẳng khác gì khiến việc làm ăn của ông ta chỉ làm được một đơn, sau này không làm được đơn thứ hai nữa?
Tô Kiến Quốc bật cười: “Bác cả, bác gấp lắm sao mà cần thầy Hồng bỏ công việc dở dang trên tay để đi làm bếp cho chú ba vậy? Chú ba còn không vội, bác vội cái gì?"
Tô Đại Lực đỏ bừng mặt, mắng: “Người lớn nói chuyện, trẻ con xen vào làm gì?"
Tô Kiến Quốc nói: “Bác cả, vậy là bác nói sai rồi. Con là con trai trưởng của nhà con, ba con là chủ hộ thì con chính là tiểu chủ hộ, sao con lại không được nói chứ?"
Tô Đại Lực mắng: “Để tao dạy dỗ lại thằng bất hiếu mày thay ba mày!” Nói rồi anh ta giơ tay muốn đánh Tô Kiến Quốc.
Anh ta vừa mới đưa tay ra thì cổ tay đã bị người ta nắm lại, nhìn khuôn mặt nghiêm nghị của Tô Cần anh ta nói: “Chú hai, chú làm gì vậy? Thả tay ra!"
Tô Cần lạnh lùng nói: “Anh cả, ở đây là nhà em, Kiến Quốc là con trai em, chúng ta đã tách rồi, con ngoan hay hư thì em sẽ dạy. Có em ở đây, chưa đến lượt anh dạy dỗ đâu"
Lời nói lạnh lùng, giọng điệu cứng rắn, trước giờ Tô Đại Lực chưa từng nghĩ đến, cũng chưa từng nghe thấy thằng hai cứng rắn phản bác lại anh ta như vậy.
Khuôn mặt anh ta càng đỏ thêm: “Tao là anh cả, anh cả như ba, ngay cả chú thì tao cũng có thể giáo dục được, huống hồ là một đứa nhóc."
Tô Cần nói: “Anh cả như ba, đó là trong tình trạng không còn ba mẹ. Anh cả, anh đang trù ẻo ba mẹ hay sao?"
Sắc mặt Tô Đại Lực thay đổi, vội vàng nhìn xung quanh. Anh ta phát hiện ông nội Tô đang đứng dưới mái hiên lạnh lùng nhìn về chỗ bọn họ.
Trong lòng anh ta hoảng loạn, không còn gây sự với nhà chú hai nữa.
Anh ta tưởng rằng với tính cách mềm yếu của Tô Cần thì anh ta có làm gì anh ấy cũng sẽ không nói nửa lời khó nghe. Không ngờ người đất sét này cũng sẽ biết phản kháng, biết cãi lại, thật sự là mặt trời mọc đằng tây mà.
Điều quan trọng nhất chính là anh ta bị người thành thật nhất là thằng hai cãi lại, chuyện này thật sự quá mất mặt.
Anh ta ác độc lườm Tô Cần, lườm Tô Kiến Quốc.
Nhưng Tô Cần không quan tâm, bây giờ anh ấy còn có chuyện quan trọng phải làm, làm gì còn tâm tư quản anh ta nghĩ như thế nào? Dù sao cũng đã tách hộ rồi, anh ta còn muốn quản chuyện của nhà họ là điều không thể nào.
Tô Thành Tài nhìn Tô Đại Lực đang nghiến răng nghiến lợi, rồi nhìn sang Tô Cần, sau khi cãi nhau xong thì anh ấy đi theo Lão Hồng Đầu, khóe miệng anh ta nở nụ cười. Xem ra anh hai đã thay đổi rồi?
Không còn là anh hai mặc cho người ta đánh, người ta mắng cũng không đánh trả nữa?
Hình như thú vị hơn rồi?
Như vậy khá tốt, anh ta còn sợ sau khi anh hai tách hộ xong sẽ bị người ta bắt nạt. Giờ thay đổi thành như vậy, tuy rằng không kiếm hời từ người khác, nhưng cũng không dễ dàng bị người ta bắt nạt nữa.
Tô Thành Tài liên tục gật đầu, cảm giác như đang nhìn hậu bối không dễ gì mới có thể trưởng thành được như vậy, anh ta nở một nụ cười vui sướng.
Nếu như lúc này Tô Vãn Vãn ở đây, chỉ sợ sẽ nổi da gà khắp người mất. Nếu biết được tâm lý của chú ba, cô bé sẽ càng thêm buồn nôn.
Tô Văn Văn không hiểu biết quá nhiều về người khiến nữ chính phải kiêng dè trong truyện, nhưng dù gì trước sau vẫn có chút cảnh giác.
Chú ba là người thế nào, cô bé không hề hay biết. Bây giờ thời gian cũng ngắn, tạm thời không thể hiểu được bản chất thật sự của chú ấy. Nhưng có một điểm Vãn Vãn có thể khẳng định, chú ba không hề đơn giản như bác cả.
Càng là người gần như hoàn mỹ thì cô bé sẽ càng tự hỏi về vấn đề này, tuyệt đối sẽ không bị vẻ bề ngoài làm che mắt Lúc này Vãn Vãn đã tỉnh dậy từ trong giấc mơ, vừa mút ngón tay của mình vừa suy nghĩ đến vấn đề này.
Nói ra thì cũng buồn cười, nhà họ Tô có ba gia đình nhỏ, mỗi một gia đình đều có sự khác nhau, giống như một xã hội thu nhỏ vậy. Dù là ông nội hay bà nội Tô, nhà con trai cả, nhà con trai thứ Hai, hay nhà con trai thứ ba, mỗi nhà đều có suy nghĩ sâu xa trong nội tâm, đoán xem có ai là người không biết gì cả?
Cho nên Tô Văn Vãn cảm thấy chú ba lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, thật sự có thể trong sáng, quân tử được sao?
Đáp án hiển nhiên là không thể rồi. Nếu như thật sự trong sáng, quân tử như vậy, vậy bao nhiêu năm nay chú ấy sẽ không thể nào đi học được ở trên thị trấn.
Tuy rằng bây giờ đã khôi phục việc cho đi học cấp hai, nhưng đấu tranh chính trị vẫn còn tiếp tục. Nếu như thật sự trong sáng, vậy sẽ không thể sinh tồn trong hoàn cảnh như vậy được, sẽ bị người ta ăn sạch sẽ từ lâu, chẳng sót lại gì rồi.
Những người như vậy lại càng không đơn giản, càng là người phức tạp thì càng khó đối phó.
Ít nhất cô bé biết được dựa vào trí tuệ của ba mẹ mình thì sẽ không đấu được với chú ba. Chỉ hy vọng chú ba là người tốt, đừng sử dụng đầu óc lên người nhà họ, nếu không đợi đến khi cô bé trưởng thành, cô bé sẽ không tha cho chú ba dễ dàng đâu.
Lão Hồng Đầu đã đo đạc xong tất cả kích thước, đừng xem thường cái bếp nhỏ này, nó liên quan đến rất nhiều thứ. Nếu như tùy tiện làm một cái bếp mà không tính toán kỹ lưỡng thì dù bếp có làm xong, lúc đốt lên cũng sẽ tốn rất nhiều củi, cũng chưa chắc sẽ dùng được.
Bếp lò tốt không những đẹp bên ngoài, mà còn phải tiết kiệm củi, dễ cháy, nấu tốt mới được.
“Cửa bếp sẽ xây ở phía tây, xây xong thì đắp thêm rơm rạ lên là được.” Tô Cần chỉ chỗ kia, nói.
Lão Hồng Đầu nhìn xong, cảm thấy vô cùng hài lòng.
Ông ta vốn muốn xây bếp ở đó, nhưng lại nhớ đến mỗi ngày họ đều phải nấu ăn, xây ở bên ngoài có chút không tiện. Nhưng nếu xây trong nhà, ông ta tìm cả nửa ngày cũng chưa phát hiện được chỗ nào tốt để xây được cái bếp tốt.
Lời đề nghị của Tô Cần trùng khớp với ý tưởng của ông ta, chủ hộ cũng cảm thấy đắp thêm rơm rạ thì có thể làm nhà bếp, cách nghĩ này thực sự rất tốt.
Nếu như xây trong nhà, cần phải xây ống khói trước, nhưng tìm đến tìm lui trong căn nhà vẫn mãi không tìm ra cách xây. Mà xây bên ngoài thì khác.
Quả nhiên tay nghề của Lão Hồng Đầu không phải bốc phét, tốc độ xây rất nhanh, chưa được bao lâu thì bếp đã làm xong.
Đám người Tô Kiến Quốc đều tò mò nhìn cửa bếp, sau này bọn họ không cần đến nhà bếp bên kia nữa?
Sau này sẽ không xảy ra chuyện giống như hôm nay nữa.
Không những vợ chồng Tô Cần vui trong lòng, mà tâm trạng của mấy đứa trẻ cũng vô cùng vui mừng.
“Mấy người đốt lên xem xem có tiết kiệm hơn không?” Lão Hồng Đầu giục.
Rất nhanh Tô Cần đã dùng bếp lò mới này để nấu một nồi nước, mà nồi là của nhà bác cả. Sau khi bọn họ tách hộ thì vẫn chưa đi mua bát đũa, nồi niêu, nên không làm được gì cả.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.