Lục Tư Hoa nói: “Bây giờ ba con đã thay đổi rất nhiều rồi, con không cảm thấy giờ ba con đã không chịu nghe lời bà nội nữa sao?"
Tô Kiến Quốc cúi đầu nhưng không nói lại. Bởi vì mẹ cậu nhóc nói không sai, từ sau khi Vãn Vãn xảy ra chuyện, ba cậu nhóc đã thay đổi rất nhiều, không còn chuyện gì cũng nghe lời nhà trên như trước đây nữa.
Hai mẹ con Lục Tư Hoa đang nói chuyện thì bên phía nhà con trai Cả, Tô Kiến Hoành cũng đang nổi giận đùng đùng.
“Lúc con qua đó thật sự không còn gì ăn hết sao?” Lưu Chiêu Đệ có chút không tin, nhà chú hai bắt đầu ăn cơm chưa được bao lâu thì Kiến Hoành đã ra ngoài, nhanh như vậy đã ăn sạch không còn thừa miếng nào. Có thế nào thì cô ta cũng không muốn tin, ngược lại cô ta cảm thấy nhà chú hai đang cố ý làm vậy.
Tô Kiến Hoành ấm ức nói: “Hết rồi, miếng cuối cùng đã bị Kiến Quốc ăn sạch, muốn moi cũng không moi được." Vừa nhớ đến chuyện này cậu ta lại cảm thấy nhà chú hai cố ý không để cậu ta ăn.
Tô Đại Lực nói: “Vậy lần sau con qua đó sớm một chút, bọn họ mới bắt đầu ăn thì con đi qua, vậy thì không sợ bên đó cho hết đồ ăn vào miệng"
Lưu Chiêu Đệ nói: “Như vậy cũng không ổn, Kiến Hoành có thể ăn được một lần nhưng không thể ngày nào cũng qua ăn được. Kiến Hoành, con nghĩ cách hòa hoãn quan hệ với đám Kiến Quốc đi, chỉ cần quan hệ tụi con tốt lên thì con không cần đi giành nữa, mà đám Kiến Quốc sẽ tự động mang đồ ăn ngon đến trước miệng con thôi."
Mắt Tô Kiến Hoành dần mở to, sau đó hai mắt sáng bừng. Đúng đó, cậu ta có thể nghĩ cách quan hệ tốt với Kiến Quốc.
Vốn dĩ quan hệ giữa họ cũng không tệ, Kiến Quốc còn thường xuyên đi chơi b.ắ.n bi với cậu ta nữa, quan hệ tốt rồi thì sau này sợ gì không có đồ ăn ngon chứ?
Càng nghĩ càng thấy cách này được, vậy thì cứ làm như thế đi!
“Hắt xì!” Đột nhiên Tô Kiến Quốc thấy đầu mũi ngứa ngáy, hắt xì một cái. Lẽ nào cậu nhóc bị cảm rồi sao? Mấy ngày gần đây cũng không gặp gió, sao lại hắt xì nhỉ?
Cậu nhóc dùng sức xoa mũi, nhưng không biết rằng có người đang đánh chủ ý lên người cậu nhóc chỉ vì một miếng ăn.
Sau khi cậu nhóc và Lục Tư Hoa nói chuyện xong thì hắt xì vài ba cái, mặc cho cậu nhóc xoa như thế nào cũng vẫn hắt xì, cuối cùng Lục Tư Hoa không nhìn nổi nữa, muốn nấu canh gừng cho cậu nhóc uống, nhưng lại không tìm được đường phèn, cũng không tìm được gừng.
“Mẹ, không sao đâu, chắc mấy hôm nay con áp lực quá thôi." Cậu nhóc lại dùng sức xoa mũi, cảm thấy đỡ hơn nhiều, mũi đã bị cậu nhóc xoa đến đỏ ửng.
Lục Tư Hoa đau lòng, muốn tìm chút gừng nhưng lại tìm không ra: “Mẹ đi nấu chút thảo dược cho con."
“Mẹ, thật sự không cần mà, bây giờ con cũng không hắt xì nữa rồi." Nói ra cũng lạ, vừa nãy hắt xì rất nhiều, mà lúc này lại ngừng rồi.
Thấy cậu nhóc thật sự không hắt xì nữa, lúc này Lục Tư Hoa mới yên tâm, gọi Kiến Binh đến: “Kiến Binh, năm miếng bánh này con mang qua cho nhóc Kiêu của nhà họ Trình đi. Đứa trẻ này chắc cũng không ăn được gì ngon, trông gầy yếu vô cùng"
Tô Kiến Binh cũng không dám chậm trễ, cầm lấy bánh đi ra ngoài. Đúng lúc chạm phải Tô Kiến Hoành ở trước cửa khiến đối phương nghi ngờ, tiếc rằng Kiến Binh không phải người dễ dàng để cậu ta bắt nat.
Tố Kiến Hoành sờ mũi, trong những người ở nhà chú hai, hỏi ai khiến cậu ta sợ hãi không dám đắc tội nhất thì người đó chính là Tô Kiến Binh.
Tuy rằng Kiến Quốc thông minh, chuyện ấy không có lời nào có thể phản bác lại được, nhưng không đồng nghĩa không thể động được vào cậu nhóc, nhiều khi Kiến Quốc vẫn sẽ nghĩ đến đại cục. Nhưng Kiến Binh thì khác, chuyện cậu bé đã chắc chắn thì sẽ rất khó để thay đổi.
Cậu ta suy nghĩ một lúc, định đi tìm Kiến Quốc, nhưng tìm cả nửa vòng cũng không tìm thấy, có chút rầu rĩ, Kiến Quốc đi đâu rồi?
“Kiến Hoành, con đang tìm gì vậy?” Lục Tư Hoa ôm Vãn Vãn xuất hiện ở phía sau cậu ta, vẻ mặt tò mò.
Tô Vãn Vãn ngáp xong, dùng đôi mắt tò mò nhìn Tô Kiến Hoành.
Tuy thời gian còn ngắn, nhưng đối với cậu bé này Tô Vãn Vãn vẫn hiểu được đôi chút.
Nếu nói cậu ta xấu xa thì cũng không hẳn, ít nhất không xấu bằng nữ chính trong truyện. Nữ chính là một bạch liên hoa chân chính, chuyện xấu thì đổ hết cho nguyên chủ, chuyện tốt thì cô ta nhận.
Ít ra người anh họ Kiến Hoành xấu xa này cũng sẽ không dễ dàng đổ oan cho người khác. Chỉ một điểm này thôi cũng khiến Tô Vãn Vãn có ấn tượng tốt hơn một chút.
Thực ra người như vậy nếu được giáo dục lại thì rất dễ dàng, chí ít bản tính của cậu ta không xấu, chỉ là có một số thói quen và hành vi kỳ lạ mà thôi. Nhưng hành vi kỳ lạ này có nhiều phương diện, một là vấn đề giáo dục, như mẹ nói đấy, nhà bác cả không biết dạy con, đứa trẻ ngoan cũng bị dạy thành hư. Hai là do thời đại này tạo thành, bởi vì lương thực đều rất đắt đỏ, muốn có một miếng ăn thì sẽ nghĩ đủ mọi cách có được. Anh họ Kiến Hoành cũng vì muốn kiếm ăn, chui vào trong nhà bọn họ, cũng là vì nguyên nhân này.
Đương nhiên, tính cách của cậu ta cũng có khuyết điểm, ví dụ như bá đạo, đây là do giáo dục sai cách tạo thành.
Đứa trẻ được nuông chiều thế nào cũng sẽ có những khuyết điểm này, chỉ cần bản tính không xấu thì cuối cùng vẫn có thể dạy dỗ lại được.
Chẳng bao lâu Kiến Binh đã trở về, Lục Tư Hoa hỏi đến chuyện nhà họ Trình, Kiến Binh nói: “Lúc con đến thì Trình Kiêu không có ở đấy, chỉ có thím đang giặt đồ trong nhà. Nhìn thấy con đến, còn cho con quả lê nữa." Lê được hái trên cây lê già ở trong nhà bọn họ.
“Nghe thím nói, từ sau khi từ nhà chúng ta về thì Trình Kiêu lên núi rồi. Bây giờ nhà họ Trình không có thu hoạch gì cả, phải dựa vào Trình Kiêu lên núi đặt vài cái bẫy bắt được gì đó để đổi lấy thức ăn"
Lục Tư Hoa thở dài, nhà họ Trình không có đàn ông, chỉ có hai mẹ con nương tựa lẫn nhau, không có gì thu hoạch, ngoại trừ chút tiền lương của mẹ Trình ở trong đội. Cũng may nhóc Kiêu hiểu chuyện, thường xuyên lên núi kiếm chút đồ để đổi lấy lương thực và tiền.
“Mới đầu thím không chịu nhận, nói nhà chúng ta mới tách hộ, lương thực cũng thiếu thốn. Con bảo Trình Kiêu có ơn cứu mạng Vãn Vãn, chút lương thực này không là gì cả. Nói mãi thím mới chịu nhận a."
Lục Tư Hoa nói: “Chị ấy là thế đấy, không muốn kiếm hời từ người khác, sau này bảo nhóc Kiêu đến nhà mình thường xuyên đi."
“Con biết rồi ạ, Trình Kiêu cũng thích đến nhà chúng ta, hình như cậu ấy rất thích Vãn Vãn".
Lục Tư Hoa đương nhiên biết chuyện này, sở dĩ Trình Kiêu thích Vãn Vãn như vậy là vì có liên quan đến cô con gái đã mất của nhà họ Trình. Lần này nếu không nhờ có nhóc Kiêu tìm được Vãn Vãn về, e rằng sẽ biến thành Trình Hiểu Mộng thứ hai.
Ai cũng biết có thể tìm được Vãn Vãn là nhờ công của Trình Kiêu, ngày thường đứa trẻ này ít nói, nhưng rất trọng tình nghĩa. Lục Tư Hoa cũng rất thích cậu ấy.
Hai mẹ con lại nói chuyện thêm một lúc, cho đến khi vang lên tiếng khóc trong nhà bác cả bên cạnh. Cũng không biết vì nguyên nhân gì mà bà nội Tô lại bắt đầu mắng người rồi.
Lục Tư Hoa nhìn Vãn Vãn đang buồn ngủ, cô ấy vỗ nhẹ để tiếng khóc không làm ồn đến Vãn Vãn.
Lúc Tô Cần trở về, đã là chuyện của một tiếng sau. Anh ấy dẫn thợ làm bếp về, người thợ họ Hồng, mọi người đều gọi ông ta là Lão Hồng Đầu, có thể nói là tay lão luyện trong việc làm bếp.
Thực ra có thể làm bếp còn rất nhiều chỗ, nhưng Lão Hồng Đầu là người lành nghề nhất, làm việc cũng nghiêm túc, sẽ không làm ăn lung tung.
“Bếp này mấy người muốn làm ở chỗ nào?” Lão Hồng Đầu nhìn một vòng sân và cả trong nhà, hỏi Tô Cần.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.