🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Tô Kiến Binh nói: “Đúng vậy, trong lòng người làm mất vé chắc sẽ lo lắng lắm, chúng ta phải trả nó lại."

Tô Cần nhìn sắc mặt bình tĩnh của Tô Kiến Quốc, Tô Kiến Binh, trong lòng rất vui vẻ an tâm. Những đứa con của anh ấy không vì món của cải lớn này mà mê muội, muốn lén lút trộm chúng đi, mà muốn trả lại những tấm vé này, suy nghĩ này quả thật rất đẹp. Vốn tưởng rằng, nếu các con của anh ấy muốn lấy những tấm vé này, anh ấy nhất định phải giáo dục chúng, nhưng các con của anh ấy lại ngay lập tức kiềm chế được lòng tham của bản thân, đây là một hiện tượng tốt.

Lục Tư Hoa cũng gật đầu lia lịa, cô ấy cười và nói: “Các con không động lòng?"

Tô Kiến Quốc lắc đầu chân thật: “Động lòng chứ, động lòng không thể hiện ra ngoài được mà phải hành động, nhìn thấy những thứ này ai mà không động lòng cơ chứ? Nhưng những thứ này không thuộc về chúng con, chúng con không thể lấy"

Lục Tư Hoa cười nhẹ, động lòng là chuyện bình thường, nếu đến cảm xúc cũng không có, thì chả khác gì mấy kẻ ngu ngốc, đần độn. Nhưng Kiến Quốc nói không sai, động lòng là một chuyện, tham lam vì những tấm vé này, nó lại là vấn đề về đạo đức.

“Ba, chúng ta trả lại, nhưng trả cho ai?” Tô Kiến Dân mở to mắt, hỏi một cách mơ hồ.

Tô Kiến Dân tuy nhỏ, mặc dù cậu ấy biết không thể tham lam với những món đồ như vậy, nhưng lại biết phải làm như thế nào, muốn trả nhưng phải trả đi đâu.

Vẻ mặt Tô Vãn Vãn tò mò, cô bé không muốn ba mẹ, anh em của mình ngu ngốc mà ngồi đây chờ người bị mất đồ tìm tới, lỡ bị hiểu lầm là người lấy cắp vé của họ thì sao?

Có điều ở thời đại này, con người rất giản dị, không chắc sẽ có những người xấu như vậy, nhưng rất khó nói. Lòng người khó lường, ai biết chuyện gì sẽ xảy ra? Kết quả sẽ như thế nào? Lỡ bị cắn lại và nói rằng họ lấy cắp vé thì phải làm sao? Ba mẹ lại là những người thật thà, hai anh trai vẫn còn nhỏ, nếu thật sự xảy ra chuyện như vậy, muốn biện minh cũng chẳng biện minh được.

Tô Vãn Vãn biết rằng đoán lòng người như vậy là sai, nhưng cô bé là người xuyên không từ tương lai đến, ở thế giới đó những chuyện như vậy xảy ra rất nhiều, đừng cứu người quá nhiều mà bị hại ngược lại. Tốt hơn hết là nên cẩn thận, kẻo làm việc tốt xong lại rước họa vào thân.

Tô Cần và những người khác không hề nghĩ đến điều này, điều mà họ nghĩ là không có thời gian mà đợi chủ nhân của món đồ này, họ còn có những việc khác cần phải làm, cả buổi chiều rất là bận rộn.

Tô Cần nghĩ ngợi rồi nói: “Người làm mất đồ, chắc bây giờ đang rất lo lắng, chắc họ không biết đã làm rơi ở đâu, cũng chưa chắc là sẽ tìm đến đây.”

Sau khi nhìn xung quanh một lúc, bên cạnh có không ít người đang nhìn về phía họ, vẻ mặt của những người đó hiện rõ sự đố kị.

“Chúng ta giao nó cho đồn cảnh sát đi? Có cảnh sát tìm giúp, rất nhanh sẽ tìm thấy chủ nhân bị mất đồ.” Lục Tư Hoa suy nghĩ một lúc rồi đưa ra ý kiến của riêng mình.

Tô Cần cũng cảm thấy đây là cách tốt nhất, họ không cần phải đứng đây chờ chủ nhân của món đồ, và họ cũng không có thời gian để lãng phí.

“Ở phía trước có một đồn cảnh sát, chúng ta đến đó đi." Tô Kiến Quốc giơ đôi tay tỏ ý tán thành.

Tô Văn Vãn gật đầu lia lịa, cảm thấy ba mẹ, các anh trai thật thông minh, lúc này có thể nghĩ đến cảnh sát, là một điều không thể tốt hơn. Vé nằm trong tay của cảnh sát, có hy vọng tìm ra chủ nhân bị mất đồ, cũng không bị họ hiểu lầm là lấy trộm, một mũi tên trúng hai đích.

Nghĩ ngợi xong, Tô Cần dẫn vợ con đến đồn cảnh sát, mà không biết rằng họ chưa đi được bao lâu thì có một người đàn ông trung niên vội vã chạy đến đây, vừa đi vừa tìm kiếm gì đó dưới đất, vẻ mặt căng thẳng, trên mặt toàn là mồ hôi, khi tìm không thấy thứ gì, trên mặt anh ấy tràn đầy vẻ tuyệt vọng.

Những điều này, Tô Cần và mọi người đã đi cách xa không hề hay biết. Rất nhanh, họ đã đến đồn cảnh sát.

Ở giai đoạn này, vì cách mạng nên đồn cảnh sát đấu tranh quyết liệt, nhưng dù đấu tranh như thế nào, lợi ích của nhân dân cũng không bao giờ bị lãng quên.

Nhìn thấy Tô Cần và mọi người tới đây, các cảnh sát đều ngạc nhiên nhìn họ. Những người dân nhỏ bé vẫn có một nỗi sợ hãi tự nhiên đối với chính phủ, và nếu không có việc gì họ sẽ không đến đồn cảnh sát. Lúc này, khi thấy cả một gia đình đến đồn cảnh sát, cảnh sát nghĩ rằng đã xảy ra chuyện gì đó, nên rất nhiệt tình đón tiếp họ, thậm chí còn rót cho mỗi người một tách trà.

“Đồng chí! Xin hỏi là có cần gì không?” Cảnh sát vui vẻ hỏi họ.

Tô Cần không phải là người nhút nhát, anh ấy lấy ra chiếc khăn tay bọc vé mà con trai đã nhặt được, mở khăn tay ra, bên trong là một xấp vé dày, tất cả đều được đặt trên bàn.

Cảnh sát nhìn những tấm vé này, cả người bối rối. Đồng chí này, tại sao lại đem những tấm vé này đến chỗ họ?

Tô Cần nói: “Những thứ này đều là do chúng tôi nhặt được, chúng tôi không có thời gian đợi chủ nhân làm mất đến nhận, nên mới đưa những tấm vé này cho các anh, hi vọng có thể tìm được chủ nhân của nó, ắt hẳn người làm mất chúng sẽ rất lo lắng"

Cảnh sát kinh ngạc, không khỏi kính phục những người không ham của rơi, nhiều vé như vậy nhưng không tham lam, thật không dễ gì.

“Chúng tôi đều biết, người làm mất những tấm vé này, nhất định sẽ rất lo lắng, chúng tôi đương nhiên không thể lấy đi những thứ này. Đồng chí công an, anh tính toán, kiểm đếm và làm nhân chứng, chúng tôi còn phải quay về làm việc khác."

Cảnh sát không dám sơ suất, mấy người đi tới cùng nhau đếm những tấm vé này. Sau đó, họ ghi lại sự việc của Tô Cần và mọi người. Vốn dĩ Tô Cần không muốn để lại tên, làm việc tốt không nhất thiết phải lưu lại tên, nhưng cảnh sát nhất quyết yêu cầu họ để lại tên, để sau này có chuyện gì có thể tiện liên lạc.

Tô Cần rất ngại, chỉ để lại họ tên của anh ấy, rồi cùng vợ con quay về.

Họ vội tới bệnh viện, còn phải đi mua đồ, đến đồn cảnh sát trình báo đã tốn rất nhiều thời gian, có rất nhiều việc họ cần phải làm, một buổi chiều không thể đủ được.

Vừa bước ra khỏi đồn cảnh sát, Tô Cần cảm thấy áp lực trên người đã giảm đi rất nhiều. Nếu không phải vì chuyện gì, họ nhất định sẽ không đến đồn cảnh sát, họ có một nỗi sợ nào đó đối với đồn cảnh sát.

Sau khi giao vé cho cảnh sát, chỉ cảm thấy gánh nặng trên người nhẹ đi rất nhiều, không cần phải nghĩ đến việc liệu người đánh mất những tấm vé ấy không tìm lại được đồ thì sẽ lo lắng như thế nào, có cảnh sát giúp đỡ, nhất định sẽ sớm tìm lại được chủ nhân của nó.

Những điều này không còn là nỗi lo của họ nữa, nỗi lo hiện tại bây giờ là tay của Văn Văn.

Mỗi lần nhìn thấy tay hơi hơi biến dạng của Văn Vãn, Tô Cần đều oán trách bà nội Tô.

“Ông xã, anh đưa Kiến Quốc và mọi người đi mua đồ trước đi, đồ cần mua nhiều như vậy, một buổi chiều chưa chắc đã mua xong, em đưa Vãn Vãn đi bệnh viện, đưa cả Kiến Dân đến đó nữa." Lục Tư Hoa suy nghĩ một chút rồi nói với Tô Cần.

Mặc dù Tô Cần rất muốn đi cùng cô ấy để đích thân nghe bác sĩ chẩn đoán nhưng anh ấy phải cố chịu đựng. Còn rất nhiều việc anh ấy phải làm, nếu hôm nay họ không mua tất cả những thứ cần thiết cho cuộc sống, buổi tối họ sẽ không thể nấu ăn, chẳng lẽ lại phải lên gian bếp nhà trên?

“Ba, con đi cùng mọi người nhé? Con khỏe lắm, có thể xách đồ.” Tuy Kiến Dân rất muốn ở cạnh em gái mình, nhìn em gái vẫn chưa đã thèm, nhưng ba còn phải mua rất nhiều đồ, không biết có thể xách nổi không, cậu ấy còn nhỏ, sức khỏe cũng yếu nhưng ít nhất có thể xách được một vài thứ, giảm bớt gánh nặng cho ba.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.