🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Tô Cần chợt cảm thấy vui vẻ nhẹ nhõm, đưa tay lên chạm vào đầu đứa con trai nhỏ của mình. Cơ thể của thằng bé không tốt, nhìn trông yếu ớt, sau khi tách hộ chỉ mong sao có thể nuôi dạy con trai mạnh mẽ hơn. Anh ấy nói: “Con cùng mẹ đến bệnh viện đi, ba còn có hai anh trai của con"

Nếu nhiều đồ quá mà không xách được, vậy thì mua ít đi, mua một số thứ cần thiết, còn những món đồ khác chờ có thời gian sẽ mua sau, đương nhiên, có thể trở lại huyện, và cũng có thể quay lại thị trấn.

Tô Kiến Dân chớp mắt, suy nghĩ nghiêm túc như một cậu bé đã trưởng thành, sau đó gật đầu: “Vậy con sẽ đi với mẹ, lúc nào ba cần, con sẽ giúp một tay." Cậu ấy vừa nói vừa vỗ ngực.

Mọi người đều bật cười trước biểu cảm và hành động của cậu ấy, kể từ khi tách hộ, tính tình của Kiến Dân trở nên hoạt bát hơn rất nhiều, Tố Cần nghĩ rằng ngôi nhà này tách ra cũng đáng, mọi người trong nhà anh ấy đều nở nụ cười trên môi.

Lục Tư Hoa đưa con trai và con gái đi về phía Bệnh viện nhân dân Huyện.

Bệnh viện nhân dân Huyện nằm cạnh chợ rau ở khu phía Đông, một nơi rất náo nhiệt, họ phải mất nửa tiếng đồng hồ để đến đó.

Chẳng mấy chốc, Lục Tư Hoa đã xếp hàng lấy số và chờ Vãn Vãn được điều trị.

Lúc này, Tô Văn Văn không buồn ngủ chút nào, trong lòng cô bé rất hưng phấn.

Về phần xương tay của mình, cô bé không quá lo lắng, khả năng hồi phục của trẻ con rất tốt, lúc đầu thì hơi đau chút, nhưng bây giờ thì không còn cảm giác nữa, chỉ là nhìn trông xấu xí, khiến ba mẹ lo lắng.

 

Bệnh viện Nhân dân Huyện trông rất cổ kính, bác sĩ và bệnh nhân đi lại khắp nơi, mùi thuốc khử trùng làm hăng hết khoang mũi của cô bé.

Ở thế giới trước, cô bé đã dành hơn hai mươi năm, gần như là hơn một nửa đời người ở trong bệnh viện. Các phương tiện truyền thông nhận xét về cô bé, mặc dù cô bé biết cách đầu thai, đầu thai vào gia đình giàu có, thậm chí khi cô bé được sinh ra thì gia đình càng ngày càng khá giả, thậm chí ba Tô còn chờ được liệt vào danh sách người giàu của địa phương, nhưng sức khỏe của Tô Văn Văn vẫn luôn không được tốt.

Ba người anh trai ở thế giới trước vì chữa bệnh cho cô bé mà phải làm việc cực khổ kiếm tiền, chỉ nghĩ đến việc tìm một bác sĩ giỏi có thể chữa khỏi bệnh cho cô bé. Đáng tiếc trời không như ý, vào ngày sinh nhật thứ hai mươi cô bé đã không chịu nổi và qua đời vì căn bệnh hiểm nghèo.

Vốn tưởng rằng mình c.h.ế.t là chết, không ngờ ông trời thương hại cho cô bé sinh mệnh thứ hai, để cô bé xuyên không vào trong cuốn sách, trở thành con gái của nhà con trai thứ hai của nhà họ Tô. Kiếp này, cơ thể cô bé khỏe mạnh, dựa vào đây cô bé nên cảm ơn ông trời đã thương hại mình. Mặc dù trong nhà có những người thân không tốt, nhưng vậy thì sao chứ?

Người thân không tốt, chỉ cần không để ý đến là được, cô bé có ba mẹ anh em yêu thương, thân thể khỏe mạnh, cuộc đời được thêm ở kiếp này, dù có ra làm sao thì cũng đều có giá trị.

Cô bé sẽ không oán trách trời đất, sinh mệnh này ngay từ đầu đã bị cướp đi, là ông trời thương hại nên đã ban thưởng, sao cô bé có thể oán trách được chứ?

Phải sống thật tốt, kiếp này cô bé phải sống thật hạnh phúc.

Ba đã vui vẻ hơn, không còn ngốc như lúc trước nữa, mẹ cũng đã kiên cố theo kịp nhà bác cả, các anh đều thông minh, bảo vệ, đời người còn có cái gì không mãn nguyện nữa?

Xung quanh có rất nhiều người cũng xếp hàng chờ điều trị như họ, cũng không ít người đem con đến đây giống như Lục Tư Hoa.

Vì thời gian chờ đợi chưa tới lượt họ, bên cạnh có người hỏi Lục Tư Hoa: “Chị đưa con đến khám bệnh à?” Liếc nhìn sang Tô Kiến Dân còn tưởng rằng cậu bé này muốn khám bệnh.

Lục Tư Hoa nói: “Vâng, tay của bé bị thương, tôi muốn bác sĩ xem có thể chữa khỏi hay không? Nếu như không thể chữa khỏi, trông sẽ rất xấu, ngoại hình của một cô gái rất quan trọng, nếu xương tay bị biến dạng, phải đem theo sự tàn tật, sẽ ảnh hưởng đến việc tìm gia đình nhỏ sau này."

Nói đến đây, Lục Tư Hoa càng thêm hận bà Tô, bà già này thật độc ác mới có thể làm ra những chuyện như vậy. Càng nghĩ càng không muốn gặp lại bà ta, cảm xúc của Lục Tư Hoa càng thêm kích động.

Lúc này Tô Vãn Vãn đã mê man ngủ thϊếp đi, sự náo nhiệt trong ngày khiến tinh thần cô bé phấn chấn nên có chút buồn ngủ.

Cô bé mím chặt môi ngủ say, cảm xúc kích động của Lục Tư Hoa không ảnh hưởng đến, cô bé vẫn ngủ rất ngon.

Lục Tư Hoa đột nhiên trở nên kích động, nhưng rất nhanh liền kìm nén cảm xúc lại, quay sang mỉm cười với người bên cạnh rồi không nói gì nữa.

Những người bên cạnh cô ấy cũng rất đồng cảm với chuyện xảy ra với cô ấy, họ tưởng rằng là tay của Kiến Dân bị thương, đều nhìn cậu bé một cách đồng cảm, tay của con trai bị thương, đối với thời đại nhiều con nhiều phúc này quả thật là một đả kích nặng nề.

“Tô Vãn Vãn!” Chưa đợi được bao lâu, đã đến lượt của Tô Vãn Vãn.

Vãn Vãn đang ngủ ngon liền bị tiếng gọi làm cho tỉnh giấc, cô bé mở to mắt, phát hiện ra mình đang trong phòng y tế, đang có một vị bác sĩ cao tuổi khám tay cho cô bé.

Đó là một bác sĩ nam, trông có vẻ khoảng chừng năm mươi, sáu mươi tuổi, tóc hơi bạc, đeo một chiếc kính lão, ánh mắt lộ rõ vẻ nhân hậu.

Thấy đứa trẻ còn nhỏ như vậy mà tay lại bị thương nặng như thế, ánh mắt của bác sĩ hiện lên sự tức giận, chỉ trích Lục Tư Hoa: “Các cô làm ba mẹ, sao lại để xảy ra chuyện này? Đứa trẻ còn bé thế này, mà tay lại bị thương nặng như thế? Mặc dù khả năng hồi phục của trẻ em tốt, nhưng không thể chịu được vết thương như vậy, nhỡ để lại thương tật thì sao?"

Liếc nhìn sang Tô Kiến Dân ở bên cạnh, bác sĩ thầm nghĩ: Chắc lại là do chế độ trọng nam khinh nữ, bây giờ tuy đã giải phóng, nhưng còn có rất nhiều người vẫn có quan niệm phong kiến rằng con trai hơn con gái, thậm chí vì con trai, chuyện người lớn dìm c.h.ế.t bé gái mới sinh là nhiều vô kể.

Trong bệnh viện, ông ấy từng gặp rất nhiều những trường hợp như này, nhân lúc không ai chú ý, dìm bé gái mới sinh xuống nước c.h.ế.t đuối.

Lục Tư Hoa mặc cho bác sĩ trách mắng, cô ấy đều không đáp lại. Bác sĩ nói đúng, Vãn Vãn còn nhỏ như vậy, nhỡ để lại thương tật thì sao? Chỉ cần nghĩ đến việc vết thương trên tay sẽ khiến cho cuộc sống sau này của Văn Văn phải đón nhận ánh mắt dị nghị của người đời, lòng cô ấy đau như cắt.

Càng thêm hận bà nội Tô, Vãn Vãn đáng thương của cô ấy...

“Ông bác sĩ ơi, vết thương của em gái không phải là do ba mẹ làm, là do bà nội." Tô Kiến Dân không nhịn được khi thấy mẹ mình bị oan, thấy mẹ đang khóc, liền vội vàng giải thích.

Bác sĩ sửng sốt, không phải do người phụ nữ trước mặt làm sao? Là do bà nội của đứa trẻ? Lại nghĩ đến ở trong bệnh viện cũng có nhiều vụ đuối nước như vậy, rất nhiều trường hợp là do bà nội ra tay. Nhìn những giọt nước mắt của Lục Tư Hoa, ông ấy chợt nhận ra, mẹ đứa trẻ hẳn là rất yêu thương cô bé, nên mới rơi nước mắt như vậy?

“Bác sĩ, tay của con gái tôi có thể chữa khỏi không?” Điều Lục Tư Hoa lo lắng nhất đó là, nếu như tay của đứa bé không thể chữa khỏi thì sao?

Nghĩ đến đây, nước mắt cô ấy lại rơi dữ dội hơn.

Tất cả đều là lỗi của cô ấy, không bảo vệ tốt cho Vãn Vãn. Tại sao lúc đó cô ấy lại ở trong nhà vệ sinh, trước khi đi vệ sinh, đáng lẽ phải nhờ người trông chừng giúp, như vậy bà nội Tô mới không có cơ hội bắt đứa bé đem đi vứt. Không đem đi vứt, thì sẽ không xảy ra chuyện như vậy, tay của Vãn Vãn cũng sẽ không bị thương.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.