Năm tệ, làm được rất nhiều việc, mua được rất nhiều đồ, thịt cũng chỉ một tệ hai một cân, năm tệ là có thể mua được bốn cân thịt mỡ rồi.
“Vâng, vừa mới tách hộ, trong nhà cái gì cũng thiếu nên chúng cháu lên phố một chuyến, còn đi kiểm tra vết thương ở tay cho Vãn Vãn nữa."
Bác Đại Minh liếc nhìn Vãn Vãn được cuốn trong tấm khăn lót, nghĩ đến tất cả những rắc rối của nhà họ Tô, lúc đó bác ấy biết đứa trẻ bị thương ở tay, nghe nói là rất nghiêm trọng.
Ngay lập tức hiểu ra tại sao một Tô Cần lương thiện lại nhất quyết đòi tách hộ, đẩy một người lương thiện ra nông nỗi này, bà Tô thật là độc ác.
Nếu là ông Tô, bác ấy nhất định sẽ không đối xử như vậy với đứa con trai ngoan như này. Thật không hiểu sao ông ấy có thể tàn nhẫn với một đứa con ngoan như vậy. Ba đứa con của ông Tô, đứa lớn vừa lười vừa tinh ranh, đứa thứ hai thật thà và chăm chỉ, đứa thứ ba thì không hiểu biết nhiều, quanh năm đi học bên ngoài. Nhưng mỗi lần anh ta trở về, miệng lúc nào cũng rất dẻo, có mối quan hệ rất tốt với những người trong thôn, trong sự ấn tượng của bác ấy, ít ra đứa thứ ba còn rất khá.
Cả gia tộc nhà ông nội Tô có hai đứa con trai giỏi quả là điều đáng để ghen tị, nhiều người nhắc đến ông nội Tô với ánh mắt ghen tị, nhưng nếu chuyện tách hộ lộ ra ngoài, có rất nhiều người bàn tán sau lưng.
Mọi người đều có ý kiến khác nhau về chuyện này, một số người ủng hộ, và đương nhiên cũng sẽ có một số người phản đối. Mỗi người đều có suy nghĩ riêng của họ, không ai có thể làm hài lòng tất cả mọi người.
Ít ra bác Đại Minh tin rằng, Tô Cần không làm gì sai, anh ấy có danh tiếng ở thôn Hạ Hà, không ai là không giơ ngón tay trỏ thể hiện sự khen ngợi với anh ấy. Sẽ không tự dưng chỉ vì chuyện này mà phủ định nhân phẩm của anh ấy.
“Tách hộ rồi thì phải sống thật tốt, sống những ngày thật đẹp cùng gia đình nhỏ của mình, đó mới là điều quan trọng. Có chuyện gì cứ đến tìm bác, bác và ông Sơn Thúc luôn ủng hộ cháu." Bác Đại Minh vỗ vai Tô Cần.
Tô Cần nở nụ cười cảm kích, mặc dù ở nhà anh ấy không nhận được tình yêu thương của mẹ, nhưng trong thôn có rất nhiều người tốt xử tốt với anh ấy. Mối quan hệ giữa anh ấy với mọi người vẫn luôn tốt, bạn bè cũng nhiều, ngoài những chuyện tồi tệ trong nhà thì anh ấy sống rất tốt.
Nhìn bóng lưng Tô Cần và mọi người rời đi, bác Đại Minh thở dài, vác cuốc đi về nhà.
Về đến nhà, phòng trên truyền đến một giọng nói, đó là bà nội Tô và Lưu Chiêu Đệ, bà ta đang lớn tiếng trách móc Lưu Chiêu Đệ, không biết có phải sau khi tách hộ xong, mối quan hệ với hai nhà có sự xa cách, hay là sau khi bà ta làm điều đó với Tô Văn Văn xong, muốn trút hết sự tức giận còn lại lên người Lưu Chiêu Đệ.
Tô Cần và mọi người nghe rất rõ, bà ta đang chửi người, và đối tượng chửi được chuyển từ nhà họ sang nhà bác cả, điều này khiến cho họ giật mình.
Dù có mắng mỏ dữ dội thế nào thì nhà bác cả và nhà trên vẫn ở chung một chỗ. Nói là tách hộ, nhưng họ không ở riêng mà vẫn ăn cùng nhau như thể không hề tách hộ.
Điều này thể hiện rõ ràng là họ đang đơn thuần tách riêng nhà con thứ Hai ra.
Tô Cần và mọi người cũng không nghĩ gì nhiều, nếu đã tách hộ rồi, cuộc sống của nhà trên và nhà bác cả chả còn liên quan gì đến họ nữa, họ chỉ cần sống tốt cuộc sống của riêng họ là được, bếp mới cũng đã xây xong rồi, ngày mai sai lũ trẻ đi nhặt rơm về, sửa sang lại phòng bếp, những ngày này nhất định sẽ rất sung túc.
Tô Cần hi vọng những ngày tới của nhà anh ấy sẽ chan đầy hi vọng, anh ấy tin bản thân nhất định sẽ cho lũ trẻ có một cuộc sống hạnh phúc.
Lưu Chiêu Đệ từ phòng bếp đi ra, bị bà ta mắng đến nỗi mặt xám lại, lúc bước ra, cái bộ mặt tươi cười ấy đã bị xụ xuống.
Bị bà nội Tô mắng như vậy, sắc mặt cô ta rất đờ đẫn, nhưng tạm thời cô ta không muốn chống đối lại bà nội Tô. Nếu lật mặt, điều đó sẽ không tốt cho cô ta. Cô ta có thể khẳng định, bà ta còn có nhiều tiền hơn trong tay, bọn họ sẽ vơ vét nốt số tiền còn lại. Quấn chặt đôi chân của ba mẹ chồng, sẽ có lợi cho nhà bọn họ. Hơn nữa, còn có chú Ba có tiền đồ rộng mở, nếu bây giờ phản kháng lại ông bà cụ già đó, thì chả được lợi ích gì, cái mất nhiều hơn cái được.
Chịu đựng thêm một thời gian, so với những gì đạt được thì vẫn còn rẻ chán, cô ta thấy rằng đó là một thỏa hiệp tốt.
Bị mắng vài lời, trên người cũng chả bị mất miếng thịt nào. Cô ta nghĩ, nhà chú hai vì cái chuyện vặt vãnh mà xích mích đòi tách hộ với ông bà cụ, đúng là ngu xuẩn vô cùng. Không phải chỉ là một con Ngũ nha đầu thôi sao? Cũng chỉ là một đứa con gái mà thôi, cứ cho là mất rồi thì đã làm sao? Không lẽ nó còn mạnh hơn cả con trai à?
Giờ đã tách hộ rồi, là do chú Hai đề nghị như vậy, chú Ba nhất định sẽ thất vọng về chú Hai lắm, sau này có tiền đồ rồi nhất định sẽ không nghĩ đến chú Hai, mà nhất định sẽ nghĩ đến nhà bọn họ. Càng nghĩ càng cảm thấy, chú Hai tách hộ lần này chỉ có lợi, không có hại cho nhà bọn họ.
Mặc dù là nếu không sự góp sức của chú Hai thì sẽ có ít lợi thế hơn, nhưng phần lớn lợi thế đều nằm ở chỗ nhà con cả bọn họ, sẽ không có chuyện cô ta mất quả dưa để nhặt hạt vừng đâu.
Huống chi cô ta còn có Tảo Tảo, đúng là một tiểu phúc tinh.
Nhắc đến Tảo Tảo, mặt của cô bé lúc nào cũng nở nụ cười, xem ra cô ta có thể lợi dụng Tảo nha đầu để chiếm được trái tim của bà cụ.
Bà cụ coi Tảo nha đầu như một bảo bối, trông như một quả nhãn cầu, không thể hận mà chỉ có thể ngày ngày ngậm trong miệng.
Lưu Chiêu Đệ lại liếc nhìn về phía nhà chú hai, cảm thấy bản thân mình quá lợi hại, đâu ngu xuẩn giống như nhà chú hai, chẳng phải nhà họ đã bị cô ta đánh bại hay sao?
Nghĩ nghĩ một cách mãn nguyện, trên mặt cô ta càng hiện rõ vẻ đắc ý.
“Lấy có chút củi mà lâu như vậy, lề mề bên ngoài ấy làm gì, còn không mau cút vào đi!” Tiếng chửi của bà nội Tô vang ra từ phòng bếp.
Lưu Chiêu Đệ nhếch mép rồi trợn mắt, nhưng khi bước vào bếp, cô ta lại nở nụ cười như không có chuyện gì xảy ra.
Nhà con trai thứ hai không thể biết được, trong thời gian mấy phút đó, Lưu Chiêu Đệ lại nghĩ nhiều chuyện như vậy.
Lúc này nhà họ đang tràn ngập niềm vui, trên mặt ai cũng nở nụ cười, Lục Tư Hoa đang rửa sạch nội tạng và xương. Thời tiết nóng, những thứ lòng, xương này phải làm thật nhanh, không thì sẽ bốc mùi.
Tô Cần đốt lửa cho lò bếp bên ngoài, rồi đi rửa chiếc nồi mới mua, anh ấy rửa một hồi, rồi chạy sang nhà bếp bên kia xin bà nội Tô ít dầu, không xin nhiều, mặc dù vậy nhưng vẫn bị bà nội Tô mắng cho một trận, phải hứa với bà ta sẽ trả lại mới có thể lấy được một ít dầu.
Anh ấy cũng chả muốn đến đó xin dầu, nhưng trong nhà không có dầu, anh ấy đành phải cắn răng đi đến đó. Bà ta mắng thì kệ, dù sao cũng lấy được dầu rồi.
Anh ấy đã quen với lời mắng chửi của bà nội Tô, chỉ đành nghe vào tai này rồi lọt ra tai kia.
Chiếc nồi sắt mới mua nếu không tráng kĩ một lượt dầu thì sẽ dễ bị rỉ sắt. Có vẻ hơi tốn dầu, nhưng để giữ độ bền cho chiếc nồi thì tốn chút dầu có là gì?
Anh ấy tráng một lượt dầu, nhanh chóng đặt lên bếp, nấu từ từ trên lửa.
Đợi Lục Tư Hoa rửa xong nội tạng và xương thì Tô Cần cũng đun nóng nồi.
“Bỏ thịt mỡ và mỡ heo chiên trước đi, thịt mỡ và mỡ heo chắc có thể chiên được một nồi nhỏ.” Lục Tư Hoa đổ thịt mỡ và mỡ heo đã được rửa sạch vào trong nồi.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.