Tất cả những thứ này đều là lỗi của cô ấy, cô ấy tự trách bản thân mình không tốt.
Bác sĩ gỡ chiếc kính lão trên sống mũi, suy ngẫm và nói: "Có thể chữa được, chỉ cần làm một cuộc phẫu thuật nhỏ là được, cũng có thể sử dụng phương pháp điều trị bảo thủ y học Trung Quốc, sử dụng thuốc dần dần khiến cho tay lành lặn hơn. Hai cách này đều ổn, tùy thuộc vào sự lựa chọn của chị."
Lục Tư Hoa không hiểu được hai phương pháp này khác nhau chỗ nào, phương án nào tốt hơn, cô ấy vội vàng hỏi: “Bác sĩ, hai phương pháp này, phương pháp nào tốt hơn? Nó có hại cho bàn tay của trẻ không? Phương pháp nào ít có tác dụng phụ hơn?"
Bác sĩ cho biết: "Làm tiểu phẫu thì hiệu quả nhanh hơn, nhưng cũng có nhược điểm, xương của trẻ quá mềm, không cẩn thận sẽ để lại di chứng, cũng phải xem xét năng lực phẫu thuật của bác sĩ. Phương pháp điều trị bảo thủ y học Trung Quốc, nhược điểm là phải mất khoảng thời gian dài, nhưng hầu như không có tác dụng phụ, sau này khi đã chữa lành gần như sẽ không nhìn thấy vết thương, sẽ không để lại di chứng, chị thấy, phương pháp nào tốt?"
Nét mặt của Lục Tư Hoa lộ rõ vẻ băn khoăn, cô ấy hỏi: “Ý của bác là, làm phẫu thuật, sẽ nhanh khỏi hơn, nhưng cũng có khả năng đối mặt với thất bại?"
Bác sĩ nói: “Mỗi một cuộc phẫu thuật đều có rủi ro, dù ca mổ có tốt đến đâu, trạng thái lúc đó của bác sĩ thực hiện ca mổ và bất kì tình huống nào xảy ra cũng đều có thể ảnh hưởng đến ca mổ. Hơn nữa việc phục hồi sau ca mổ cũng rất quan trọng"
Lục Tư Hoa nghiến răng, “Bác sĩ, tôi chọn điều trị y học Trung Quốc.
Mặc dù phẫu thuật hiệu quả nhanh, nhưng bác sĩ cũng nói rằng phẫu thuật sẽ có rủi ro, nếu thất bại, thì Vãn Vãn phải làm sao? Cô ấy không muốn có chút rủi ro nào, Vãn Vãn nhỏ như vậy, hậu quả thất bại quá lớn.
Bác sĩ gật đầu: "Lựa chọn của chị là đúng. Đợi chút, tôi kê cho chị đơn thuốc, chị có thể mua ở hiệu thuốc hoặc có thể tự mình hái trên núi."
Bác sĩ kê cho cô ấy đơn thuốc và bảo cô ấy đến hiệu thuốc để lấy thuốc.
Tiền thuốc không đắt lắm, những loại thuốc cổ truyền Trung Quốc này, bác sĩ kê năm sáu toa thuốc, cũng chỉ mất vài tệ.
Thật sự là một phương thuốc tốt, bác sĩ cũng rất có y đức, sẽ không vì phẫu thuật kiếm được nhiều tiền mà để bệnh nhân lựa chọn phương pháp trị liệu bằng cách phẫu thuật.
Điều này liên hệ tới các thế hệ sau này của Tô Văn Vãn, đi khám bác sĩ rất khó khăn và tốn kém, vì để kiếm được nhiều tiền hơn, một vài bác sĩ sẽ kê những loại thuốc tốn kém, tiêm loại thuốc rất đắt, có thể phẫu thuật thì sẽ cho phẫu thuật, để hoa hồng của họ được cao hơn. Bất kể bệnh nhân có thể chịu đựng được hay không, cũng không xem xét điều kiện kinh tế của bệnh nhân.
Tất nhiên, những bác sĩ mất y đức như vậy không nhiều, nhưng thực sự có tồn tại, điều này đã tạo ra ảnh hưởng không nhỏ đến tâm lý của người dân, làm họ không dám đến bệnh viện, cuối cùng khiến bệnh tình càng ngày càng nghiêm trọng.
Tô Vãn Vãn mỉm cười thân thiện với bác sĩ, cảm thấy rằng bác sĩ này rất tốt, cô bé rất yêu quý vị bác sĩ này.
“Gặp chuyện gì, sau này đến bệnh viện, có thể trực tiếp đến tìm tôi, hoặc là đến nhà của tôi cũng được.” Bác sĩ là một người rất có trách nhiệm. Ông ấy sợ rằng Lục Tư Hoa vì vấn đề kinh tế mà không chữa trị cho đứa trẻ, nên đã đưa cho cô ấy địa chỉ nhà của mình.
Lục Tư Hoa không ngừng cảm ơn, cầm tờ đơn thuốc đến hiệu thuốc để lấy thuốc.
Tô Kiến Dân bám sát theo mẹ mình, mãi đến khi lấy được thuốc, hai mẹ con mới thở phào nhẹ nhõm.
Họ không thích bầu không khí chán nản trong bệnh viện. Mùi thuốc khử trùng cũng không dễ ngửi, nơi như vậy càng ít tới càng tốt, nhưng họ còn phải đến rất nhiều lần. Trước khi tay của Vãn Vãn khỏi hẳn, chỉ sợ rằng họ sẽ còn phải ở đây dài dài, phải chạy tới bệnh viện nhiều lần.
Rất nhanh Lục Tư Hoa đã đến nơi được hẹn trước với Tô Cần, ba con họ vẫn chưa đến, cô ấy đứng đó đợi. Không tính đi tìm họ, ngộ nhỡ đi lạc, thì đúng là mất nhiều hơn được, vẫn nên lặng lẽ đứng đây chờ thì tốt hơn.
Không lâu sau, Tô Cần và Kiến Quốc, Kiến Binh cũng đến, họ mua rất nhiều thứ, một cái nồi và rất nhiều đồ gia vị, vốn muốn mua một ít dầu hạt cải, nhưng đáng tiếc là không có vé dầu. Vào cuối năm, một số thực phẩm dầu nên được phân phối trong đại đoàn. Anh ấy mua một ít thịt, thịt mỡ rất đắt, cần phải có vé thịt, anh ấ không có vé, người bán thịt đã cắt vài góc của miếng thịt và bán rẻ cho anh ấy. Mặc dù như vậy, anh ấy chỉ mua một ít, nhưng lại mua rất nhiều nội tạng và xương, những thứ này vừa rẻ, lại không cần vé thịt, rất tiết kiệm, có thể làm mấy bữa. Lục Tư Hoa nấu ăn giỏi, nhất định nấu lên sẽ rất ngon, không kém gì thịt mỡ.
"Ba nó mua thật nhiều đồ, còn có thịt, chúng ta được hưởng lộc ăn rồi" Lục Tư Hoa cười nói.
Tô Kiến Quốc nói: "Những thứ này rẻ lắm, mua thịt, ông chủ bán thịt còn tặng thêm vài đôi xương, chỉ nhận tiền gọi là tượng trưng thôi, vài đôi xương này mà nấu canh thì ngon lắm, thật là nhớ cái mùi vị của món canh xương lần đó."
Lần cuối cùng được ăn món canh xương là hơn nửa năm trước, lúc đó vẫn chưa tách ra ở riêng, là món ăn mà mẹ nấu. Kết quả, cậu nhóc không được uống nguyên bát nào, mà phải uống chung bát với Kiến Binh. Đa phần những bát canh xương lần đó đều nằm trong bụng của bác cả và Kiến Hoành, ông nội cũng không uống nhiều, để dành cho Kiến Hoành.
Vừa nhắc đến mùi vị ấy, cậu nhóc không khỏi chảy nước miếng, vừa thơm lại vừa tươi.
Tô Vãn Vãn nghe xong có chút thèm uống, hương vị của canh xương khiến người ta khó quên. Tiếc là kiếp trước cô bé luôn bị bệnh, thời gian ở bệnh viện nhiều, và sau đó không thể ăn thêm bất cứ thứ gì, chỉ có thể dựa vào kim truyền nước dinh dưỡng để duy trì sự sống.
Nghĩ lại, đã rất lâu rồi cô bé chưa được nếm mùi vị của đồ ăn, rất muốn nếm lại.
"Được rồi, đừng nói nhảm nữa, chúng ta về thôi, không còn sớm nữa, về đến nhà là trời tối rồi." Lục Tư Hoa nói.
Lúc này mặt trời đã từ từ ngả về phía tây, đi bộ về cũng phải mất một tiếng rưỡi, nếu không quay về thì trời sẽ tối. Đi bộ vào trời tối không an toàn, lại còn mang theo bọn trẻ, vẫn nên trở về càng sớm càng tốt.
Trên đường đến đây, họ chỉ cảm thấy đường rất dài và mất rất nhiều thời gian, trên đường về, có lẽ vì trong lòng nhẹ nhõm nên họ không còn cảm thấy đường xa nữa, họ nói cười rôm rả, cảm thấy thoải mái.
"Không biết đồng chí cảnh sát có tìm được chủ nhân bị mất đồ hay chưa, người đó bây giờ nhất định đang rất lo lắng." Tô Cần thở dài.
Lục Tư Hoa nói: “Những điều này không cần chúng ta phải suy nghĩ nữa, chúng ta cũng đã giao đồ cho cảnh sát rồi, họ nhất định sẽ giúp chúng ta tìm lại chủ nhân bị mất, sẽ tìm thấy sớm thôi.”
Một nhóm người vừa đi vừa nói chuyện, không ai đặt nặng về chuyện nhặt được vé, họ chỉ cảm thấy mình là người may mắn nhặt được vé, không nghĩ tới cái gì khác.
Chẳng mấy chốc, họ về đến làng. Ở lối vào làng, họ đã gặp đại đội trưởng bác Đại Minh, đang vác cái cuốc đi hướng đối diện với họ.
Thoáng nhìn đã nhận ra nhà họ vừa từ trên huyện về, bác ấy dừng chân.
Tô Cần và mọi người cũng dừng lại và chào hỏi bác Đại Minh, bác Đại Minh hỏi: “Nhà cháu lên huyện mua đồ à?"
Sáng hôm nay, Tô Cần đã xin với đội cho nghỉ một ngày, bác ấy biết Tô Cần vừa mới tách hộ, chắc sẽ có nhiều việc phải làm, Tô Cần là một người cần cù, chăm chỉ, nếu ở nhà thật sự không có chuyện gì, anh ấy nhất định sẽ không xin nghỉ. Đi làm cả ngày, chắc cũng được năm tệ.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.