Tô Kiến Quốc và Tô Kiến Binh làm như không nhìn thấy bộ dạng trợn mắt há mồm của Kiến Hoành, ngược lại Tô Kiến Dân lại nhìn anh trai sau đó lại quay qua nhìn Tô Kiến Hoành, cậu ấy rất muốn nói làm sao bây giờ?
Lúc này, hầu hết người dân trong thôn đều đã đứng ở quảng trường, ngoài trừ những người không ở nhà thì hầu như đều đã đi ra hết.
Ông Sơn Thúc và bác Đại Minh đi tới trước mặt đám người, đứng ở bên cạnh là bí thư Lý cùng cảnh sát Thôi.
“Ngày hôm qua trong số mọi người có ai đi đến huyện thành không?” Ông Sơn Thúc nhìn đám người hỏi một tiếng.
Đám đông lập tức ồn ào, bọn họ còn tưởng rằng có người nào đó đi huyện thành làm chuyện gì đó phạm pháp nên đều đứng ở đó nghị luận.
Tô Đại Lực cân nhắc trong lòng xem có nên đi lên nói cho bí thư chi bộ và đại đội trưởng biết hôm đó cả nhà chú hai có đi đến huyện thành, đã thế còn mua rất nhiều đồ. Có phải lúc ấy bọn họ đã đắc tội gì với bí thư công xã hay không?
Anh ta vừa định đứng ra đã trông thấy bí thư Lý tiến lên một bước, anh ấy nhìn xuống đám người đông nghìn nghịt nói: “Hôm nay để mọi người tới đây là chủ ý của tôi, chắc là mọi người đều có quen biết tôi, tôi là bí thư Lý của công xã Khải Minh, bên cạnh tôi chính là cảnh sát Thôi của công an thị trấn. Tôi tới tìm mọi người cũng không phải có chuyện gì khác, không phải chuyện công mà là chuyện tư."
Người bên dưới lại nghị luận một trận, lần này tiếng xì xào có hơi nhỏ nhưng hầu hết mọi người đều đang suy đoán bí thư Lý tìm bọn họ có chuyện gì.
Nhưng mọi người cũng chỉ nhỏ giọng bàn tán không ai dám lớn tiếng ồn ào, ở trong mắt người dân trong thôn dân thì lãnh đạo công xã là cán bộ, bọn họ không chấp nhận được việc bàn tán.
Bí thư Lý lại nói: “Ngày hôm qua tôi bị mất một số tiền đang dự định gửi về quê, số tiền đó tôi đã tích cóp trong mấy tháng nhưng đột nhiên bị mất nên cảm thấy rất đau lòng. Sau đó các đồng chí bên bên đồn công an đã tìm tới tôi và nói cho tôi biết đã có người giao tiền số tiền tôi bị mất đó cho đồn công an vào bảo tôi đi đến lấy lại. Tuy nhiên cả nhà nhặt được số tiền ấy lại không để lại tên mà chỉ để địa chỉ và họ."
“Lão Lý tôi không thể làm chuyện biết ơn mà không báo đáp như vậy được, nếu như đã biết có người làm chuyện tốt thì tất nhiên tôi sẽ muốn tìm được người đó, đó chính là ân nhân của Lý Đức Xương tôi."
Ông Sơn Thúc nói: “Bí thư Lý cũng nói cả nhà bọn họ có ôm theo một đứa trẻ và ba bé trai nhưng không rõ là con trai hay là cháu trai của người đó, trong số mọi người có ai đi qua thì cứ đứng ra. Không nhặt của rơi là chuyện tốt nhưng mọi người xem bí thư Lý đã đi khắp nơi vì muốn tìm được ân nhân của mình, là ai thì mọi người cứ đứng lên nhận đi?"
Tô Đại Lực vừa bước được nửa bàn chân nhưng cũng không tính lùi lại. Trong lòng anh ta tức khắc sinh động nghĩ có nên đi lên nói với bí thư Lý rằng là mình làm hay không? Anh ta có một loại dự cảm, người nhặt được tiền lần này chính là chú hai Tô Cần, ngày hôm qua cả nhà anh ấy mới đi lên huyện thành.
Nếu như mình đi lên mạo nhận liệu có thể thành công hay không? Ngộ nhỡ đến lúc đó người ở đồn công an mà tra ra thì phải làm sao bây giờ? Nghĩ đi nghĩ lại, mình và chú hai là anh em, vốn dĩ bộ dạng của hai người cũng phải giống nhau tới bảy, nếu như lên mạo nhận chắc là cũng không ai nói gì đâu.
Mà dù cho chú hai có biết mình mạo nhận thì làm sao chứ? Nó có thể đi đồn công an chứng minh sao?
Nghe ý tứ của bí thư Lý thì chắc hẳn anh ấy cũng không biết người nhặt phiếu kia là ai, giờ mình đi lên mạo nhận một chút có khi lại trở thành ân nhân của bí thư công xã.
“Bí thư Lý, là tôi!” Tô Đại Lực từ trong đám người đi ra nói.
Ông nội Tô nhìn Tô Đại Lực luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng ông ấy cũng chỉ hoài nghi mà không có hé răng nói gì.
Ánh mắt của Tô Thành Tài khế chuyển động, anh ta nhìn phía Tô Đại Lực, trong mắt còn hiện lên vẻ châm chọc, loại chuyện mạo nhận thế này mà anh ta cũng dám làm sao?
Tô Đại Lực cũng không biết hiện giờ trong mắt chú ba mình chỉ giống như một kẻ ngốc, anh ta còn cảm thấy mình rất thông minh.
Bí thư Lý đi từ trên đi xuống, anh ấy đứng ở trước mặt Tô Đại Lực hỏi anh ta: “Là cậu sao?"
“Đương nhiên là tôi!” Tô Đại Lực ưỡn n.g.ự.c nói: “Anh hỏi mọi người xem có đúng là tôi có một cô con gái không? Con bé mới sinh được ba tháng, ngày hôm qua tôi ôm con bé đi lên huyện thành thì trông thấy trên mặt đất có túi tiền cho nên tôi mới nhặt lên. Lúc ấy tôi chỉ nghĩ số tiền mình không thể cầm lấy được, nếu cầm lấy thì chắc chắn người bị mấy sẽ rất lo lắng cho nên tôi mới giao số tiền đó cho đồn công an."
Bí thư Lý cau mày nhìn về phía cảnh sát Thôi.
Cảnh sát Thôi cũng nhíu mày nhìn người đàn ông trước mắt này.
Anh ta nói: “Bí thư Lý, vốn dĩ tôi làm chuyện tốt không muốn lưu danh nhưng nếu như anh đã tới đây tìm tôi thì tôi cũng không ngại mà thừa nhận."
Người dân trong thôn đều hướng ánh mắt ngập tràn sự hâm mộ nhìn về phía anh ta, đó chính là bí thư Lý của công xã đó. Anh ta nhặt được tiền của bí thư Lý, còn đã thế nhặt mà không lấy, hiện tại bí thư Lý tìm tới vậy chẳng phải là ân tình lớn sao. Tô Đại Lực này sao lại may mắn tới vậy chứ, vì sao người gặp được lại không phải là bọn họ chứ?
Bà nội Tô thấy thế đắc ý nói với những thôn dân bên cạnh: “Đó là phước của cháu gái tôi đấy." Lời của thầy bói nói quả nhiên không sai, tiểu phúc tinh chính là tiểu phúc tinh , là ân nhân của bí thư Lý đó, chuyện quá tốt rồi.
“Bác nói dối!” Tô Kiến Quốc đi lên, vốn dĩ cậu nhóc cũng không muốn đứng ra bởi vì ba đã từng nói đã làm chuyện tốt thì không cần phải lưu danh nhưng cậu nhóc không thể nhìn bác cả mạo nhận ân tình này được.
“Rõ ràng là ba cháu nhặt làm sao có thể biến thành bác được chứ!” Tô Kiến Dân cũng đứng ra nói.
Mọi người đều nhìn về phía anh em Tô Kiến Quốc, Tô Đại Lực nói: “Kiến Quốc, bác biết sau khi gia đình cháu tách ra ở riêng thì cuộc sống cũng không được tốt cho lắm, muốn leo cao làm quý nhân của người ta, nhưng mà sao các cháu có thể hồ đồ như vậy được? Mau đi xuống đi, đừng để bí thư Lý nhìn vào rồi chê cười."
“Không, chính bác mới là người nói dối! Ngày hôm qua cả nhà cháu đã nhặt được phiếu gạo cùng các loại phiếu khác, cuối cùng nhà cháu còn giao nó cho cục công an của huyện, sao bác có thể nói là bác làm được chứ? Sao bác lại có thể vô liêm sỉ như vậy?”
Tô Kiến Binh tức giận đến mức suýt chút nữa đã xông lên đi xé bỏ lớp mặt dối trá đó của Tô Đại Lực.
Tô Đại Lực nói: “Ba đứa nhỏ này lại nói hươu nói vượn cái gì thế! Chờ ba các cháu trở về thể nào bác cũng sẽ nói cho ba cháu biết để dạy dỗ các cháu mới được."
Anh em Tô Kiến Quốc bị dáng vẻ vô liêm sỉ của Tô Đại Lực làm cho tức giận đến mức nói không nên lời.
Kiến Quốc nói: “Cháu có thể chứng minh bọn cháu không nói dối"
Người dân trong thôn hết nhìn về phía Tô Đại Lực, lại nhìn về phía ba anh em Tô Kiến Quốc, trong khoảng thời gian ngắn bọn họ cũng không thể đoán ra được rốt cuộc là ai đang nói dối?
Tô Đại Lực dùng sức kéo lấy Tô Kiến Quốc: “Trước mặt bí thư Lý, cháu đừng có nói bậy!"
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.