🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Bí thư Lý cười ha ha nói: “Thế nói như vậy là đã định rồi nhé, về sau anh chính là ba nuôi của con bé. Con bé có tên riêng không? Chẳng lẽ chỉ có biệt danh thôi sao?"

Trong mắt Tô Cần có hơi cô đơn: “Trình độ văn hoá của em với mẹ đứa nhỏ đều không được cao cho lắm, cũng không biết lấy tên riêng gì cho dễ nghe. Vốn dĩ em đang nghĩ chờ đến khi đứa nhỏ qua một tuổi sẽ nhờ người lấy một tên hay cho con bé nhưng sau đó nghĩ lại lại không biết tìm ai".

Bí thư Lý nói: “Thế để anh chọn một cái tên cho con bé được không?” Sau khi vừa nói ra anh ấy lại cảm thấy ngượng ngùng: “Không phải anh muốn cướp đoạt quyền lợi đặt tên của hai cô chú đâu, thật sự là..."

Tô Cần nói: “Anh Lý nguyện ý đặt cho Văn Văn một cái tên sao?"

“Anh có thể chứ?"

Tô Cần còn chưa kịp nói chuyện thì vừa lúc Lục Tư Hoa cũng đi vào phòng, cô ấy nói: “Anh Lý có thể đặt cho con bé một cái tên thì đó chính là vinh hạnh của bọn em, bọn em vui mừng còn không kịp"

Cảnh sát Thôi mỉm cười nói: “Lão Tô, anh tìm đúng người rồi đấy, bí thư Lý của chúng ta chính là sinh viên nên trình độ văn hóa rất cao, anh nhờ anh ấy lấy tên là tìm đúng người rồi."

Bí thư Lý nói: “Anh thì đại học gì, học vấn cũng không cao, chẳng qua được tổ chức tín nhiệm nên mới cho anh đi học bốn năm đại học thôi."

 

Trong mắt Tô Cần và Lục Tư Hoa đều hiện lên vẻ vui sướng, Vãn Vãn vẫn luôn chưa có tên, đây cũng là nút thắt trong lòng hai vợ chồng. Lúc ấy Tảo Tảo sinh ra sớm hơn nên được bà nội Tô lấy tên cho, còn Vãn Vãn thì bị ghét bỏ.

Tuy rằng ở nông thôn có rất nhiều biệt danh, thậm chí có một số chỉ được lấy mỗi tên biệt danh cũng có, tên thật chân chính cũng không có nhiều, nhưng hai vợ chồng vẫn muốn cho Vãn Vãn những thứ tốt nhất.

Tô Cần và Lục Tư Hoa đều hướng ánh mắt chờ mong nhìn về phía bí thư Lý, bí thư Lý ho khan một tiếng bắt đầu trầm ngâm suy nghĩ. Tên của một đứa nhỏ phải được lấy có ý nghĩa, hơn nữa còn phải dễ nghe, cũng không thể tùy tiện ứng phó như vậy được.

Anh ấy trầm ngâm hồi lâu mới nói: “Không bằng như vậy đi, đối với nông dân chúng ta mà nói nước mưa chính là thứ quan trọng nhất, có thể thêm chữ Vũ vào cũng được. Nhưng mà anh nghe nói nhà bên cạnh của các em đã có một đứa con cả lấy tên là Vũ Đình rồi, chúng ta không thể lấy tên của bọn họ đặt được, cho nên cái chữ “Vũ” này anh thấy không thể được. Có vân thì phải có vũ, không bằng chúng ta đặt tên là Vân Hy, mọi người thấy thế nào?"

Tô Cần không biết nhiều lắm, anh ấy còn chưa cả tốt nghiệp tiểu học, Lục Tư Hoa thì có vẻ tốt hơn vì đã học lên cấp hai, tuy rằng cũng là kiểu chưa tốt nghiệp.

Hai người trầm ngâm ở đó, trong miệng đọc đi đọc lái cái tên mà bí thư Lý chọn: “Tô Vân Hy. Càng đọc càng thuận, thậm chí còn có một loại mơ mộng dễ nghe.

Bí thư Lý mỉm cười nói: “Nếu như các em cảm thấy cái tên này không hay lắm vậy thì đợi anh về nhà bảo vợ nghĩ ra một cái tên dễ nghe hơn nữa, vợ của anh mới là sinh viên chân chính, trình độ văn hoá của cô ấy còn cao hơn anh"

“Anh Lý, cái tên này em rất thích, em chờ mong Văn Vãn nhiều năm như vậy mới có đến, trân quý như bảo bối, anh Lý nói tên này có ý nghĩa tốt vậy thì đặt tên này đi." Lúc ấy khi Vãn Vãn sinh ra mưa cũng ngừng rơi, cái tên “Vũ Đình” này đã bị con nhóc kia đoạt đi, cái tên Vân Hy còn dễ nghe hơn nhiều cái tên đó. Có vân mới có vũ, dụ ý này quả thật rất hay.

Bí thư Lý nói: “Thế là quyết định như vậy sao? Tô Vân Hy, Tô Vân Hy, ha ha!” Nói xong anh ấy lại thoải mái cười to.

Anh ấy thật lòng vui vẻ, lúc các cháu trai cháu gái ở quê sinh ra, anh ấy còn ở bên ngoài đánh trận, sau đó chuyển nghề, những đứa nhỏ khác sinh ra cũng không đến lượt anh ấy đặt tên. Hôm nay, anh ấy được đặt tên để giải thèm, còn là đặt cho con gái nuôi của anh ấy, tận đáy lòng anh ấy cảm nhận được sự vui sướng, niềm vui sướng này còn khiến anh ấy vui hơn so với lần anh ấy được thăng chức lên làm bí thư công xã.

Tô Văn Văn ngậm ngón tay, trầm tư. Trong sách cô bé không có đại danh gì cả, mười mấy năm thời gian từ khi nguyên thân sinh ra đến lúc ngoài ý muốn c.h.ế.t đi, từ đầu đến cuối đều chỉ có nhũ danh "Tô Vãn Vãn" này.

Ba Tô vẫn luôn ở lại đại gia đình nhà họ Tô, không chịu tách hộ ra ở riêng, bà nội Tô ghét bỏ cô bé, chán ghét cô bé, cô bé có thể có một cái nhũ danh ra hồn, ấy đã là nhờ phúc sinh ra cùng lúc với nữ chính Tô Vũ Đình. Nếu không, phỏng chừng cũng giống như mấy chị họ nhà trên, chỉ có cái tên Ngũ Nha Đầu thôi.

Đó có phải chứng tỏ, tình huống hiện tại đã chậm rãi lệch khỏi nội dung vở kịch gốc không? Ngẫm lại cũng đúng, nhà họ đã tách hộ, điều này đã có sự khác biệt rất lớn với nguyên tác rồi. Ba mẹ thay đổi, cũng không giống với hai nhân vật bị người ta nhào nặn như bánh bao nữa.

Cô bé thích sự thay đổi này, chỉ hy vọng có thể nhanh chóng dọn ra ngoài, tốt nhất vĩnh viễn không có quan hệ với nhà trên nữa. Năm nữ chính sáu tuổi sẽ trọng sinh, đến lúc đó có bàn tay vàng trọng sinh này, ai biết sẽ làm ra chuyện gì, sớm một chút dọn ra ngoài, vậy thì sẽ bớt một phần khó chịu khi bị người ta nhìn trộm.

Về phần nhà chú ba, trước mắt mà nói chú ba tựa hồ cũng không tạo ra thương tổn gì trí mạng với nhà họ, có vẻ người như chú ba trước khi làm một việc gì đó sẽ phải suy tính rất nhiều lần, chuyện không đem lại lợi ích với chú ấy, chú ấy sẽ không làm. Đương nhiên cũng có khả năng, về sau nhà họ với nhà chú ba có xung đột lợi ích, chắc lúc ấy chú ba sẽ ra tay với nhà họ nhỉ?

Ba mẹ thành thật như vậy, nếu như chú ba này thật sự muốn ra tay với nhà họ, có thể tránh được hay không cũng không biết. Cũng may, anh cả của cô bé cũng rất khôn khéo, chỉ hy vọng chuyện như vậy vĩnh viễn sẽ không xảy ra.

"Xem này, Vãn Vãn hình như cũng rất thích cái tên này, cười vui vẻ biết bao?" Lục Tư Hoa cười nói.

Tô Cần và bí thư Lý, cùng với cảnh sát Thôi đồng thời nhìn về phía Vãn Vãn, hẳn là thế rồi, cô bé đang nằm đó cười đến mức chảy cả nước miếng, chẳng phải chứng tỏ rất thích cái tên này sao?

“Em cảm thấy, cái tên này rất hay, dễ nghe, có phong thái phong tình, lại vô cùng có văn hóa.” Cảnh sát Thôi khen.

Đại danh của Tô Văn Văn cứ như vậy được quyết định.

Đang nói chuyện, bên ngoài truyền đến giọng nói của Tô Thành Tài: "Anh hai, chị dâu, hai người có ở đây không?"

Tô Cần và Lục Tư Hoa đi ra ngoài, thấy Tô Thành Tài đứng ở ngoài cửa, vẻ mặt mỉm cười nhìn bọn họ, “Anh hai chị dâu, ba bảo em tới mời bí thư Lý và cảnh sát Thôi qua nhà trên ăn cơm”. Dừng một chút, "Ông Sơn Thúc và bác Đại Minh cũng ở đó."

Tô Cần đang muốn nói đã quyết định để cho bí thư Lý ở lại nhà họ ăn cơm, nhưng chợt nghe thấy Tô Thành Tài nói: “Anh hai, ba nói, nhà trên rộng rãi, hơn nữa còn có ông Sơn Thúc và bác Đại Minh làm bạn, anh xem.” Tô Cần lập tức hiểu ra.

“Không cần, cậu về nói với ông cụ, giờ tôi sắp về rồi.” Bí thư Lý xuất hiện trước cửa.

Tô Thành Tài có chút sững sờ, bên này Tô Cần lại nói: "Anh Lý, cảnh sát Thôi, sao hai người có thể không ở lại ăn cơm mà đã về chứ, đồ ăn Tư Hoa đã làm xong, các anh nếm thử tay nghề của Tư Hoa đi, tuyệt đối sẽ không để cho các anh thất vọng"

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.