Lần này, ông nội Tô không làm khó Tô Cần, giống như lúc đó ông nói với Tô Cần, bất kể việc gì cũng đều ủng hộ.
Tô Cần không quá xúc động, có lẽ trái tim bị tan vỡ hết lần này đến lần khác, có chút thờ ơ rồi.
Tô Cần thu lại mạch suy nghĩ, cũng đồng tình với lời của Lục Tư Hoa, nhà trên chắc chắn sẽ tới làm loạn.
Làm loạn đã trở thành chuyện như cơm bữa, Tô Cần sao có thể chưa từng nghĩ tới, chỉ có điều nhà trên thích làm loạn thì để bọn họ làm loạn, chẳng lẽ anh còn sợ hay sao?
Trước đây anh ấy khao khát tình cảm, muốn ba mẹ quan tâm anh ấy, nhưng sau khi thất vọng hết lần này đến lần khác, anh ấy sớm đã không còn quá mong đợi điều đó nữa.
Anh ấy có vợ có con, vợ dịu dàng, con đáng yêu, điều đó không ảnh hưởng đến trái tim anh ấy, anh ấy cảm thấy cuộc sống hiện tại mới là cuộc sống của một con người.
Tuy cuộc sống có hơi nghèo khổ, nhưng rất thoải mái.
“Ngày mai là đi phỏng vấn sao?” Lục Tư Hoa hỏi, cũng có chút lo lắng.
Thư anh rể đằng ấy gửi tới nói, công việc đã chắc chắn rồi, là nhờ cậy bộ trưởng bộ vũ trang, muốn xin công việc ở đội vận tải này. Tuy nói việc này đã chắc như đinh đóng cột, nhưng cũng có thể có biến động, vẫn phải cẩn thận mới được.
“Ừm, ba chúng ta nói đó chỉ là hình thức mà thôi, bịt miệng người.” Tô Cần đã thay xong bộ quần áo mặc trên người: "Ngày mai anh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-xuyen-thanh-menh-cam-ly/2718861/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.