Lục Tư Hoa nấu ăn cũng được coi là ngon rồi, không tiếc cho dầu, nhưng vẫn không thể so sánh với những đầu bếp nổi tiếng của thế hệ sau.
Vãn Vãn rất thích ăn các món ăn do Lục Tư Hoa nấu, dùng gia vị ít nhất, nhưng cô ấy lại có thể mang lại hương vị tươi ngon của món ăn, ăn vào miệng, lưu lại hương vị, nó hoàn toàn khác với việc thế hệ sau dựa nhiều vào gia vị mới có được vị tươi ngon đó.
“Em gái, có phải em cũng muốn ăn không?” Tô Kiến Dân nhìn thấy Vãn Vãn l.i.ế.m môi, cậu ấy cũng l.i.ế.m chỗ đó, cậu ấy nghĩ đến lúc trước khi trong nhà có thức ăn ngon.
Tô Vãn Vãn không có gì để trả lời cậu ấy, bây giờ những từ đơn cô bé có thể nói rất ít. Hơn nữa, nói nhiều còn rất mệt, phải nghỉ ngơi một thời gian dài. Đây là “sự gian lận” do kí ức kiếp trước của cô bé mang đến, nếu không có những gian lận này, liệu cô bé có biết nói sớm như thế không?
Vấn đề này, không có đáp án.
Đang suy nghĩ, liền nghe thấy một tiếng động lớn từ bên ngoài truyền tới, sau đó liền nghe thấy tiếng mắng chửi ở đó: “Mẹ kiếp, cái thứ có ba mà mất dạy"
Tô Vãn Vãn và Tô Kiến Dân đều giật mình, ai đang mắng chửi ở đó vậy?
Vãn Vãn ngọ ngoạy muốn bò xuống khỏi giường, muốn đi xem xem ngoài kia rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì. Chẳng lẽ là bà nội Tô lại tới?
Bà ta biết được chuyện ba Tô tìm được việc rồi?
Tô Kiến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-xuyen-thanh-menh-cam-ly/2718862/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.