Giọng nói mềm mềm như gạo nếp lập tức khiến Tôn Ái Quốc mềm lòng đến rối tinh rối mù, cậu ấy đáp: "Anh họ mang không ít đồ ăn ngon từ trong bộ đội về, em đợi anh, chờ anh lấy cho em"
Trong nhà cũng có không ít em họ, nhưng lại không có ai nhỏ như Tô Vãn Vãn. Ngoài Vãn Vãn ra, cậu em họ nhỏ nhất cũng đã ba tuổi rồi.
Hơn nữa Vãn Vãn là cháu gái ngoại duy nhất của nhà họ Lục, những đứa khác toàn là cháu trai.
Nhìn thấy cả nhà Tô Cần tới, những người khác cũng đều ra đón.
Trong nhà, ngoại dì hai ra, những người khác đều có mặt. Tô Vãn Vãn là bảo bối trong mắt tất cả mọi người, ai cũng tranh ôm, là cháu gái duy nhất, mức độ được cả nhà cưng chiều kia không phải chỉ là nói suông.
Lúc này, cuối cùng Tô Vãn Vãn cũng gặp được dì cả của mình. Những dì và dượng khác đã từng gặp ở tiệc tắm ba ngày và tiệc đầy tháng, cũng chỉ chưa được gặp dì cả, lúc đó dì ấy đang ở trong bộ đội, không thể trở về.
Dì cả là một người phụ nữ rất dịu dàng, giống như mẹ Tô Lục Tư Hoa vậy. Dượng cả Tôn Trường Vệ là một đàn ông rất cởi mở, có lẽ người trong bộ đội đều là như vậy nhỉ? Ngay cả anh họ Tôn Ái Quốc thỉnh thoảng ngu ngơ, nhưng phần lớn thời gian cũng rất cởi mở.
Lúc này, cô bé đang vùi trong lòng anh họ, đang được cậu ấy đút bánh bích quy.
Bánh bích quy này được cậu ấy mang về từ trong bộ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-xuyen-thanh-menh-cam-ly/2718901/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.