Ngay cả Minh Lương và chị Học Y cũng giỏi giang hơn cô. Dù Minh Lương không xuất sắc bằng Minh Quang, nhưng cũng đã lên cấp ba. Còn chị Học Y thì đã tốt nghiệp trung học và thực tập ở bệnh viện.
May mắn thay, Lục Minh Thụy là người duy nhất đem lại cho Niệm Thư chút an ủi. Hai chị em mới đúng là cùng một kiểu.
Em trai cô không thích học, nhưng lại rất hứng thú với những trò chơi như đá cầu, bện dây hoa, nhảy dây. Cậu bé thậm chí còn biết may bao cát, cắt vải, may quần áo, thêu thùa và đan áo len!
Vì từ nhỏ đã được hai chị gái chăm sóc, Minh Thụy quen chơi các trò của con gái, mà đã chơi là phải chơi thật giỏi. Đá cầu, nhảy dây, bện dây hoa, cậu bé đều thuần thục hơn cả các bạn nữ.
Minh Thụy gật đầu đồng tình: "Em cũng nghĩ học hết cấp hai là đủ rồi, không cần học cấp ba đâu."
Đối với cậu bé, chữ nghĩa ở cấp hai đã đủ dùng. Học lên cao chỉ toàn những chữ phức tạp mà cuộc sống hàng ngày chẳng bao giờ cần đến.
Bây giờ Minh Thụy thích may quần áo hơn!
"Chúng ta cùng nghiên cứu kiểu dáng mới thật đẹp nhé! Sau này quần áo của mọi người sẽ do em với chị làm."
Hai năm trước, dì Lâm Uyển thưởng cho gia đình một chiếc máy may. Ban đầu, Niệm Thư không có thời gian động vào, nhưng khi hai chị em cô nhìn thấy chiếc máy, cả hai liền mê mẩn. Vì còn nhỏ, đứng chưa cao bằng máy may, hai đứa cứ thế loay hoay đạp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-xuyen-thanh-tau-tu-cua-nam-chu/1057629/chuong-883.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.