Học cô ta cái tính tình cổ quái, học cô ta cái lòng dạ nham hiểm độc ác, hay phải học cô ta cách hại người mà thủ đoạn kín kẽ không một khe hở, “ném đá giấu tay”?
Ai mà ngờ được vào ngày lại mặt này, hai kẻ bọn Triệu Kiến Minh vốn huênh hoang vỗ n.g.ự.c ta đây lại biến thành kẻ mất mặt nhất, ngược lại một Cố Nghiên ngay từ đầu đã bị người khác chê cười, giờ đây đã trở thành sự tồn tại khiến người người ngưỡng mộ.
Dù gì thì đây cũng là xã viên tiên tiến a!
Tiên tiến đó!
Vinh dự mà biết bao xã viên dù nằm mơ cũng đều mong có được, nghe nói đến lúc đó không chỉ được phát ly sứ tráng men mà còn được trao cả bằng khen nữa.
Sau khi tiễn hai vị đại đội trưởng rời đi, Cố Nghiên lại quay về nhà bà nội Cố.
“Ôi chao, ôi chao, a Nghiên của bà thật là giỏi, lại có thể được chọn làm xã viên tiên tiến!” Bà cụ vừa biết được tin tức này liền vui sướиɠ y như đại đội trưởng, mắt cười đến sắp híp lại thành một đường, bàn tay đầy nếp nhăn không ngừng đập đi đập lại.
“Vậy các cháu mau mau về đi, ngày mai đúng giờ có mặt trong huyện!” Lúc này, bà nội Cố vốn dĩ còn không nỡ cho bọn họ rời đi đã dứt khoát đưa ra lệnh đuổi khách.
Nét mặt Cố Nghiên tràn đầy sự bất đắc dĩ: “Bà nội, không vội, chúng cháu ở cùng bà thêm chút nữa.
Bây giờ mới là ba giờ chiều.
“Giờ đã là lúc nào rồi còn đòi ở lại chơi với
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-80-anh-chong-tho-kech-yeu-vo-nhu-vang/2722228/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.